Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 536 - Chương 536 Người Quen

Chương 536

Người Quen


Lưu Phúc Toàn lấy ra một khung ảnh bằng gỗ tử đàn đặt ở trước mặt Tô Bạch, bức ảnh đã có chút ố vàng, trên đó có một dòng chữ được viết bằng bút máy, có một vài chữ không được rõ ràng cho lắm, thế nhưng có thể đoán ra được là gì.


- Đây là bức ảnh chụp của nhóm thanh niên tri thức trước kia đã lên núi xuống nông thôn, trong bức ảnh có ông cụ vừa mới qua đời kia, năm đó bọn họ cùng tham gia đội sản xuất ở nông thôn nằm trong thảo nguyên Nội Mông Cổ, cậu nhìn thử xem, đây là ông cụ đã qua đời, sau đó cậu lại nhìn sang bên này, người này, có phải dáng vẻ của ông ta vẫn không thay đổi? Vẫn là người đàn ông kia? Vẫn là độ tuổi đó? Ông ta hẳn là đến gặp người bạn cũ này một lần cuối.


Tô Bạch cầm khung ảnh lên nhìn một chút, rất nghiêm túc gật đầu.


- À, đúng rồi, nơi này còn có bức ảnh tôi chụp được lúc ông ta lên xe, là ảnh chụp của ông ta và con gái, thật ra đã có rất nhiều manh mối, dù sao cũng đã chụp được biển số xe của con gái ông ta, chẳng qua tôi không dám tiếp tục điều tra một mình nữa, đại nhân, những tài liệu này, tôi đều cung cấp hết cho cậu, hy vọng có thể giúp đỡ được gì đó cho cậu.


Lưu Phúc Toàn lật album ảnh trong điện thoại, sau đó đưa ảnh chụp trên điện thoại di động cho Tô Bạch xem.


Tô Bạch nhận lấy điện thoại di động, cũng biết ý tứ trong lời nói của Lưu Phúc Toàn:


- Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để cho anh thua thiệt, nếu như lời anh nói đều là sự thật, tôi sẽ cho anh mấy thứ pháp khí mà hiện tại tôi không dùng được, nếu như tôi có thể từ chuyện này thật sự thu hoạch được chỗ tốt gì cũng sẽ không thiếu đi một phần của anh…


Bỗng nhiên, trong mắt Tô Bạch lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng biến mất.


Trong bức ảnh,


Người phụ nữ lái xe đến đón người đàn ông kia,


Thế mà lại là Dĩnh Oánh Nhi.


- Đại nhân, biển số xe ở trên đây rồi, tôi có thể tiếp tục giúp đại nhân tra được.


Lưu Phúc Toàn xum xoe nói.


Hiện tại dáng vẻ này của ông ta, gần như là bộ dáng lúc trước khi mập mạp làm chân chạy việc ở trước mặt Lệ Chi, đơn giản là muốn tìm một gốc đại thụ để dựa vào, muốn nhận được một số che chở và một số lợi ích, phải biết rằng, pháp khí mà Tô Bạch không dùng được, đối với cấp bậc của anh ta mà nói, đủ để có tác dụng lớn.


Chỉ là so với mập mạp thì Lưu Phúc Toàn kém xa, đương nhiên, cho dù Tô Bạch của hiện tại, tạm thời cũng không có cách nào để so sánh với Lệ Chi.


- Không cần đâu, chính tôi sẽ tìm thời gian đi thăm dò, bây giờ tạm thời trên người tôi không có dư thứ gì, cũng không lấy ra được cái gì cho anh, trước mắt tôi sẽ cho anh 200 điểm cốt truyện, anh muốn đổi lấy cái gì, bây giờ tôi sẽ giúp anh đổi lấy.


Nếu biết là Dĩnh Oánh Nhi, như vậy Tô Bạch cũng không cần Lưu Phúc Toàn tiếp tục giúp mình điều tra nữa, chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu. Nếu như Dĩnh Oánh Nhi thật sự có quan hệ rất mật thiết với người đàn ông kia, thậm chí là bạn học cấp một với Lưu Phúc Toàn, như vậy chính mình chỉ cần lần theo con đường Dĩnh Oánh Nhi này để điều tra, tự nhiên sẽ đào được ra người đàn ông kia.


Chẳng qua người đàn ông kia, hiện tại ít nhất cũng phải 100 tuổi, cũng không phải là người mới trung niên, một người đàn ông vẫn luôn không tách rời khỏi xã hội, lại có thể vĩnh viễn bảo trì thanh xuân trong gần 100 năm, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sự việc? Tích lũy được bao nhiêu trí tuệ?


Dáng vẻ của một người như vậy, cho dù là nói về mặt tâm tính, đoán chừng ngay cả thính giả bình thường cũng không thể sánh nổi với ông ta, dù sao kinh nghiệm của thính giả, càng nhiều hơn chính là một loại kích thích và thôi phát trong một thời gian ngắn, mà người đàn ông kia thì là sự lắng đọng và suy nghĩ trong thời gian dài, giữa hai bên, thật ra bản chất rất khác nhau.


- Việc này không vội, không vội, đại nhân, trước đó không lâu, tôi vừa mới kết thúc một thế giới chuyện xưa, cách thế giới chuyện xưa tiếp theo còn một khoảng thời gian nữa, tiểu nhân tạm thời không vội.


Lưu Phúc Toàn xua tay nói, sau đó lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua điện thoại di động của Tô Bạch.


Tô Bạch khẽ gật đầu:


- Như vậy đi, chúng ta kết bạn trên wechat, lúc nào anh cần thì có thể liên hệ với tôi.


Đây chính là một loại hứa hẹn bằng miệng, tuy không có những ảnh hưởng và ràng buộc cụ thể, hay nghiêm ngặt gì, thế nhưng đối với phần lớn những thính giả ở cấp bậc thấp, đã xem như là có thể gặp nhưng không thể cầu.


Sau khi kết bạn trên wechat, Lưu Phúc Toàn rất thức thời gửi ảnh chụp trên di động của anh ta cho Tô Bạch, đồng thời còn để lại những tài liệu kia cho Tô Bạch, cung kính rời khỏi văn phòng thám tử, đồng thời còn giúp Tô Bạch mang túi rác trong thùng đi xuống vứt hộ hắn.


Tô Bạch đốt một điếu thuốc, nhưng không hút, chỉ kẹp trong tay, khói thuốc lượn lờ, có chút chướng mắt, Tô Bạch lại không hề hay biết.


Lưu Phúc Toàn nịnh nọt hắn như thế, cũng không phải là do Lưu Phúc Toàn trời sinh hạ tiện, mà chính là khi con người ta bị ép buộc đến mức nóng nảy, vì sống sót, quả thật chuyện gì cũng đều có thể làm được, loại tâm tính này của Lưu Phúc Toàn, đơn giản chính là một loại thủ đoạn và phản ứng theo bản năng tìm kiếm sự che chở của rất nhiều thính giả cấp thấp mà thôi, giống như chính bản thân hắn trước kia đã từng ảo tưởng qua, liệu hắn có thể nhận được sự che chở đến từ Lệ Chi hay không.


Về phần Dĩnh Oánh Nhi.


Tô Bạch lại một lần nữa nhìn thoáng qua ảnh chụp trên điện thoại di động, cô gái xinh đẹp, đồng thời cũng rất đặc biệt, dáng vẻ như vậy lại có một loại xuất thân khác biệt, như vậy thật đúng là càng ngày càng thú vị rồi.


Vận mệnh thật đúng là huyền bí, vốn dĩ cho rằng sẽ không bao giờ có liên quan nữa, cho dù chạm mặt nhau trong một cửa hàng, hai người cũng chẳng muốn vòng qua kệ hàng để đứng chung một chỗ ôn lại chuyện xưa, thế mà lại phải chạm mặt.


Tô Bạch không có vội vàng đêm hôm khuya khoắt lại đi ra tìm Dĩnh Oánh Nhi, mà chính là cùng tiểu gia hỏa nằm ở trên giường, xem phim hoạt hình một lúc, sau đó ôm cậu nhóc ngủ một giấc yên ổn.


Ngày hôm sau lúc thức dậy, tinh thần sáng láng, trước tiên hắn đi đến nhà bếp nấu bữa sáng, sau đó lại cùng tiểu gia hỏa ăn cơm.


Tiểu gia hỏa không ầm ĩ cũng không nháo, lại có một người bảo mẫu như Cát Tường, Tô Bạch quả thật bớt lo, chỉ là Tô Bạch bỗng nhiên có chút cảm thấy, cái văn phòng thám tử tư này, thật đúng là có chút danh bất kỳ thực (Danh tiếng và sự thật không giống như nhau), chẳng tuy sinh hoạt trong không gian nhỏ, nhưng được ở bên người mình quan tâm, như thế cũng đủ rồi.


Ngoại trừ Cát Tường tương đối không hài lòng việc muốn phơi nắng còn phải ra bên ngoài tìm một nơi khác, ngược lại, đối với chỗ ở hiện tại, Tô Bạch và tiểu gia hỏa đều không có gì bất mãn.


Sau khi ăn sáng xong, tiểu gia hỏa rất ngoan ngoãn ngồi một mình trên thảm chơi đùa, Cát Tường thì nằm sấp ở một bên nhìn cậu nhóc, để đề phòng cậu nhóc sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


Tô Bạch không trực tiếp đi ra ngoài mà chính là ngồi xổm bên người Cát Tường, vừa nhìn vừa chơi đùa cùng tiểu gia hỏa, lại nhỏ giọng hỏi Cát Tường:


- Ngày đó, lúc người phụ nữ kia để lại đôi giày cao gót màu đỏ ở trước cửa, mày có cảm ứng được không?


Chương 536

Bình Luận (0)
Comment