Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 537 - Chương 537 Gần 80 Năm Rồi

Chương 537

Gần 80 Năm Rồi


Cát Tường khẽ gật đầu.


Tô Bạch cũng gật đầu, Cát Tường có thể cảm ứng được, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa, ở một mức độ nào đó mà nói, linh giác của mèo quả đúng là cao hơn người rất nhiều, lúc Tô Bạch mặt đối mặt với người phụ nữ kia, hắn không phát hiện ra sự khác thường nào, có thể là vì trên người đối phương có pháp khí che giấu hơi thở, đương nhiên, việc Tô Bạch càng ngày càng thiên về hướng cường hóa hệ cận chiến cũng là một nguyên nhân quan trọng, khi đối phương không có sát ý với hắn, đồng thời cũng không định ra tay với hắn, Tô Bạch cứ tự nhiên mà như thế muốn phát giác ra hơi thở được đối phương che giấu, quả thật có chút khó khăn, đối với đám người hòa thượng và mập mạp thì dễ dàng hơn rất nhiều.


Chẳng qua nếu Cát Tường đã có thể cảm ứng được, Tô Bạch cũng cảm thấy yên lòng, đoán chừng khi đó Cát Tường không ra tay, chính là bởi vì nó cảm thấy người phụ nữ kia sẽ không sinh ra uy hiếp gì với tiểu gia hỏa ở trong nhà, cho nên nó lười nhác đi xử lý mà thôi, nếu như người phụ nữ kia không chỉ đơn giản là để lại một đôi giày cao gót ở trước cửa ra vào, mà chính là dự định mở cửa đi vào văn phòng thám tử tư, đoán chừng móng vuốt mèo kia của nó sẽ hạ xuống.


Cát Tường mặc kệ hành động khả nghi của người phụ nữ kia có sinh ra ảnh hưởng gì đối với Tô Bạch hay không, làm một con mèo, tính tình của nó vẫn luôn cứng nhắc, giống như lúc trước đứa bé trai mặc váy đỏ kia hứng phấn đi theo Tô Bạch trở về, đưa tấm thẻ có số phòng của quái nhân khoa học cho hắn, trực tiếp bị Cát Tường không quan tâm, một móng vuốt hạ xuống, đập chết đến mức hồn phi phách tán. Ở một mức độ nào đó mà nói, trong mắt con mèo này chỉ có một mình tiểu gia hỏa, còn Tô Bạch chỉ là một vật phẩm kèm theo mà thôi.


Đưa tay sờ lên cái đầu lông xù của Cát Tường, Tô Bạch nói:


- Tao có chút chuyện cần làm, phải đi ra ngoài một lúc.


Cát Tường rất phản cảm đối với việc người khác thật sự xem nó như sủng vật, nhưng đối với việc Tô Bạch bình thường, khi Tô Bạch không có việc gì làm lại đi xoa đầu nó, nó lười kháng nghị và phản cảm, bởi vì nó phát hiện ra, sau khi Tô Bạch không có chuyện gì làm, xoa đầu nó, tiểu gia hỏa thế mà cũng sẽ học theo, cậu nhóc thỉnh thoảng sẽ bò đến xoa đầu nó, hoặc là sờ vào cái đuôi của nó, rất hiển nhiên, tiểu gia hỏa đang học tập theo cha mình. Cát Tường cũng vui vẻ tiếp nhận điều này.


Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, dừng ở ven đường, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, bên trong wechat chưa kết bạn với Dĩnh Oánh Nhi, chẳng qua Tô Bạch nhớ được bản thân mình đã từng lưu lại số điện thoại của cô, chỉ là khoảng thời gian này, hắn tương đối thay nhiều lần điện thoại di động, chờ sau khi Tô Bạch download lại dữ liệu trên icloud xuống, quả nhiên tìm được số điện thoại của Dĩnh Oánh Nhi. Lúc này hắn gọi đến.


Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới có người nghe máy.


- Tô tiên sinh?


Rất hiển nhiên, Dĩnh Oánh Nhi đối đãi rất tốt bảng danh sách khách hàng của mình.


- Là tôi, bây giờ cô ở đâu, có thuận tiện ra gặp mặt một lần không?


- Thật xin lỗi Tô tiên sinh, bởi vì tôi có một ít chuyện riêng, cho nên gần đây tôi tạm thời đóng cửa một thời gian, nếu như anh có gì cần, anh có thể hẹn trước, chờ một thời gian nữa, tôi xử lý tốt việc riêng, một lần nữa bắt đầu làm việc lại, anh sẽ là khách hàng đầu tiên mà tôi gọi điện thoại đến để thông báo.


- Nhưng bây giờ tôi rất nhớ cô, cùng tôi uống một tách cafe được chứ?


Dĩnh Oánh Nhi không nghĩ đến Tô Bạch lại bỗng nhiên nói ra loại lời này, cô là một người phụ nữ giỏi về việc bộc lộ ra sự mỹ lệ của mình, cũng là một người phụ nữ rất thông minh, cô rất dễ dàng khơi gợi lên xúc động trong xương tủy của người đàn ông, đồng thời cũng có thể khống chế nó, cho nên Dĩnh Oánh Nhi rất rõ ràng, lấy tính cách của Tô Bạch, hắn tuyệt đối không phải là loại người đàn ông bởi vì tịch mịch trong chuyện kia, cho nên muốn đi tìm một người phụ nữ nào đó.


- Xin lỗi Tô tiên sinh, thật đúng là có chút không tiện!


Dĩnh Oánh Nhi vẫn từ chối.


Ở trong mắt Tô Bạch, việc này có liên quan với người đàn ông kia, lần này người đàn ông đó quay về Thượng Hải, hẳn là vì gặp mặt một lần cuối cùng người bạn cũ trước kia đã cùng với chính mình ở trong nhóm thanh niên tri thức, cùng nhau tham gia đội sản xuất ở nông thôn.


Nếu như người đàn ông kia thật sự sống đến gần 100 tuổi cũng không già, như vậy ông ta quả thật không tiện ở lại một khu vực nào đó trong một khoảng thời gian dài. Hiển nhiên, Thượng Hải là nơi mà 20 năm trước ông ta đã nán lại, nếu ông ta tiếp tục ở lại nơi này, nói không chừng sẽ gặp phải người quen biết trước kia, hoặc là gặp qua những người kia, thân phận rất dễ dàng bị bại lộ.


- Cô thật sự không thể sắp xếp được một chút à?


Lúc này Tô Bạch đã chuẩn bị từ bỏ phương thức trực tiếp nhất, xem ra vẫn cần phải tốn công đi thăm dò một số nội tình của Dĩnh Oánh Nhi.


- Vậy… Được rồi, tôi sẽ gửi vị trí của mình cho anh, tôi đang uống cafe với một người bạn của mình, nếu Tô tiên sinh không ngại thì có thể đến đây.


- Ừ.


Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, trước đó Dĩnh Oánh Nhi từ chối, sau đó lại đồng ý, hiển nhiên là đã chịu tác động bởi ý kiến của một người nào đó, địa chỉ nhanh chóng được gửi đến thông qua tin nhắn, cách nơi này không quá xa, là một quán cafe ngoài trời.


- Cha à, cha không nên đồng ý để cho anh ta đến đây.


Cúp máy, Dĩnh Oánh Nhi có chút không thể hiểu nhìn về phía người đàn ông có tuổi tác xấp xỉ với cô:


- Con đã nói qua với cha về chuyện của anh ta, anh ta không phải là người bình thường.


- Thật ra có đồng ý hay không đều như nhau.


Người đàn ông bưng cốc cafe lên, nhìn về phía mặt sông, uống một ngụm cafe:


- Hôm qua con còn nói, con lại chạm mặt cậu ta, nhưng không có quá nhiều trao đổi gì, thế nhưng hôm nay cậu ta lại bỗng nhiên chủ động tìm con, điều này đã nói rõ, có thể cậu ta đã phát hiện ra được việc gì đó, nếu như cậu ta đã không phải là người bình thường, ở trong thành phố này, cậu ta muốn tìm xem con ở nơi nào, chẳng qua chỉ là tốn thêm một chút thời gian mà thôi.


- Thế nhưng cha à, việc này đối với cha mà nói rất nguy hiểm, thân phận của cha…


Người đàn ông lắc đầu, đứng lên, hai tay chống lấy lan can, nhìn về phía mặt sông ở nơi xa, nặng nề thở dài một hơi:


- Con biết vì sao lần này cha lại trở về không?


- Để gặp mặt lần cuối người bạn trước kia đã cùng đi xuống nông thôn với cha.


Dĩnh Oánh Nhi nói.


Người đàn ông khẽ gật đầu:


- Thật ra không riêng gì vì gặp ông ấy, còn có một nguyên nhân khác.


Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu, cảm thán nói:


- Gần 80 năm rồi, cô nhóc, con biết không, 80 năm trước, khi đó cha con mới vừa tham gia quân ngũ không bao lâu, khi đó cha gần như là đứng ở vị trí này, gần như chính là nơi này.


- Ở trên mặt sông bên kia, toàn bộ là tàu chiến của người Nhật Bản.


- Một tiếng pháo,


- Thật vang dội…


Chương 537

Bình Luận (0)
Comment