Chương 538
100 Tuổi Có Lẻ
Tám mươi năm trước, ở Thượng Hải này chính là nơi diễn ra trận Thượng Hải hay còn được gọi là hội chiến Tùng Hộ, quân đội của quốc dân đảng đã ở đây liều chết không sợ hy sinh chiến đấu với quân Nhật trong vòng ba tháng, quân đội của quốc dân đảng bị thương vong hơn 300.000 người, vốn dĩ Thượng Hải không lớn, nếu như nói trận chiến kia là máu tươi nhuộm đỏ từng tấc đất dưới chân cũng không tính là quá khoa trương, một tấc sơn hà một tấc huyết, quân đội của quốc dân đảng đã chiến đấu rất anh dũng, cũng rất ngoan cường.
Người đàn ông kéo áo khoác của mình xuống, để cho gió lạnh thổi vào thân thể của mình, ông ta hơi nâng đầu lên, nhắm mắt lại, trong nháy mắt lập tức giống như quay lại 80 năm trước, khi chính mình đi theo quân đội cùng nhau đóng quân tại đây.
Từng gương mặt của chiến hữu, dáng vẻ, giọng nói, cùng với khẩu âm của từng người dường như đang ở ngay bên tai ông ta, ngay ở trước mắt ông ta, giống như thể chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Vì thế, có đôi khi, người sống càng lâu cũng không phải là một chuyện hạnh phúc gì.
Khi bạn già đi, tư duy của bạn sẽ rơi vào mê mang và chậm chạp, bạn cũng có thể quên đi những thứ mà mình nên quên, có thể buông bỏ những gì bạn nên buông bỏ, cho dù là tiếc nuối cũng được, huy hoàng cũng được, luôn có thể nghĩ thoáng hoặc là xem nhẹ, nhưng ông ta thì không thể.
- Có một số việc, cha không cần phải tiếp tục suy nghĩ về nó nữa.
Dĩnh Oánh Nhi ở bên cạnh an ủi, cô biết một số sự việc mà cha mình đã trải qua, cũng biết trước kia, cha cô từng tham gia quân ngũ, chỉ là sau đó thế cục biến hóa, cục diện chính trị thăng trầm, cha của cô lựa chọn nước chảy bèo trôi (gặp sao hay vậy), lựa chọn che giấu đi chính mình, yên ổn trải qua cuộc sống của một người bình thường.
- Cha không thể quên được.
Người đàn ông hơi xúc động cười nói, sau đó hỏi.
- Người bạn kia của con chắc cũng sắp đến rồi nhỉ?
Dĩnh Oánh Nhi chỉnh lại những lọn tóc bị gió thổi loạn, gật đầu:
- Cũng sắp rồi, cha à, cha cũng nên rời đi, con đã nói với cha rồi, người kia không phải là người bình thường, thậm chí anh ta còn làm cho con cảm thấy đáng sợ.
Tay của người đàn ông vịn vào lan can sắt, liếc thoáng qua cô con gái nhìn qua giống như cùng tuổi với mình, nói:
- Chính con cũng đã nói, cậu ta không phải là người bình thường, hôm qua hai người còn vừa mới gặp mặt nhau, ngay cả xúc động uống trà ôn chuyện cũng không có, hôm nay, vì sao cậu ta lại gấp không kịp chờ đợi, vội vã muốn đến tìm con.
- Nếu như cha đi, chắc hẳn điều cậu ta muốn làm chính là tìm kiếm tung tích của cha từ trong miệng của con, làm như thế, chẳng phải sẽ hại con ư?
- Anh ta không giống loại người đó.
Trong mắt Dĩnh Oánh Nhi lộ ra suy tư:
- Chắc hẳn là chưa đến nỗi không có phẩm chất như thế.
Người đàn ông lắc đầu, thở dài:
- Thà rằng nên tin tưởng trên cái thế giới này có quỷ, cũng không nên tin vào cái miệng thối kia của đàn ông.
- Ha ha, vậy mẹ của con thì sao?
- Mẹ của con?
Khóe miệng của người đàn ông lộ ra nụ cười:
- Bà ấy cũng bị cha lừa gạt.
- Nói thật, cha à, hay là cha đi đi, hoặc là con đi cùng cha.
Dĩnh Oánh Nhi rất nghiêm túc nói:
- Con thật sự không muốn bí mật của cha bị phơi bày ra ngoài.
- Không cần.
Người đàn ông giống như đã hạ quyết tâm, không hề bị lay động, ngược lại quay về ghế ngồi xuống, bưng cafe lên, phát hiện cafe đã lạnh, cho nên để xuống:
- Từ nhỏ, bởi vì chuyện của cha đã làm hại con phải thường xuyên chuyển trường, cha cũng không thể vẫn luôn ở bên cạnh con, cha nợ con rất nhiều. Bây giờ con đã có sự nghiệp và cuộc sống riêng của chính mình ở Thượng Hải, không thể lại bởi vì cha mà liên lụy đến con, Dĩnh Nhi à, cuộc sống của con chỉ có một lần mà thôi, con hẳn là nên trân trọng, cha cũng phải quý trọng.
Dĩnh Oánh Nhi cũng ngồi xuống ở phía đối diện với cha mình, dường như cô đã nghĩ thông suốt chuyện gì, nói:
- Cha à, cha cố ý muốn gặp anh ta đúng không?
Trước đây, bởi vì chuyện của quái nhân khoa học, cho nên Dĩnh Oánh Nhi cũng bị liên lụy vào trong đó, cô đã từng nhìn thấy thủ đoạn của người đàn ông da đen, mà Tô Bạch, rõ ràng hắn và người đàn ông da đen kia là cùng một loại người, cho nên từ khía cạnh đó có thể nói rõ, thân phận của Tô Bạch không đơn giản, thế nhưng Dĩnh Oánh Nhi không dám đi hỏi, cũng không dám đi điều tra, chỉ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, đương nhiên, những chuyện này, trong lúc cô liên lạc với cha, cô đã kể cho ông ta nghe.
- Có lẽ là thế.
Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ ngưng trọng, ho khan vài tiếng:
- Cha bị cảm nhẹ, con cũng nên chú ý một chút, mấy ngày nay chênh lệch nhiệt độ trong ngày tương đối lớn.
Dĩnh Oánh Nhi gật đầu, từ chối cho ý kiến, cô hiểu cha mình không muốn để cô dính dáng quá nhiều đến chuyện của ông ta, dù sao cô và cha mình không giống nhau, tuổi thọ của cha cô, đến bây giờ còn chưa thấy tiết điểm, mà bản thân cô thì nhất định sẽ trải qua sinh lão bệnh tử.
- Là cậu ta à?
Người đàn ông chỉ vào Tô Bạch đang đi từ con đường đối diện đến.
Dĩnh Oánh Nhi nhìn sang, nói:
- Là anh ta.
Ngay sau đó Dĩnh Oánh Nhi nhìn về phía cha mình, vẻ mặt lộ ra lo lắng, Tô Bạch tới thật sự quá nhanh, điều này có thể thấy được một loại vội vã, không kịp chờ đợi của hắn.
Tô Bạch chỉ mặc một cái áo khoác, sau đi tìm được bàn của Dĩnh Oánh Nhi, Tô Bạch ngồi xuống, dứt khoát cởi áo khoác ngoài ra, để lên trên ghế, bên trong chỉ có một chiếc áo dài tay rất mỏng, lấy thể chất hiện tại của Tô Bạch, loại cảm giác nóng lạnh thông thường, thật đúng là không có ảnh hưởng gì với hắn, sở dĩ hắn sẽ mặc thêm một chiếc áo khoác để đi ra ngoài cũng chỉ để cho chính mình không quá chói mắt mà thôi.
- Cô không định giới thiệu qua một chút à?
Tô Bạch cười nói với Dĩnh Oánh Nhi.
Dĩnh Oánh Nhi nhìn cha mình, cô không biết nên giới thiệu như thế nào.
- Tôi là một người thân của Dĩnh Nhi, chào cậu.
Người đàn ông đưa tay ra, bắt tay với Tô Bạch.
Sau khi bắt tay xong, Tô Bạch nói với nhân viên phục vụ mình muốn một cốc Latte, sau đó thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Con người của tôi có một thói hư tật xấu, đó chính là một khi gặp phải chuyện tốt, hoặc là gặp được chuyện có lợi ích thì sẽ thích dùng mọi thủ đoạn, vì lẽ đó tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên thẳng thắn một chút thì tương đối tốt hơn, à đúng rồi, còn không hỏi tên của tiên sinh.
- Tôi họ Lâm, tên chỉ có một chữ “Chu”.
- Lâm tiên sinh.
Trên mặt Tô Bạch lộ ra vẻ chợt hiểu, sau đó hỏi:
- Tên của tôi, hẳn là Dĩnh Oánh Nhi đã nói cho ông biết rồi nhỉ, như vậy xin hỏi năm nay Lâm tiên sinh đã bao nhiêu tuổi?
Tô Bạch thật đúng là vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề, cũng đâu phải là đối mặt với NPC trong thế giới chuyện xưa, đâu cần thiết phải loanh quanh lòng vòng nhiều như thế?
Tô đại thiếu hắn cũng không có nhiều tinh lực và thời gian rảnh rỗi ở đây chậm rãi đánh thái cực quyền, không phải ư? Ở trong thế giới hiện thực, Tô đại thiếu biết điều thì biết điều thật đấy, thế nhưng một khi kiêu căng lên, chỉ cần không phải đi làm những chuyện táng tận lương tâm, thật đúng là không có nhiều người có thể kiềm chế được hắn.
- Kẻ hèn này sinh vào năm đầu tiên của dân quốc, cũng chính là năm nhâm tý của âm lịch.
Lâm Chu nói ra tuổi của mình, không chút do dự, cũng không có gì che giấu.
- Đó chính là năm 1912 nhỉ?
Tô Bạch bấm đốt ngón tay tính toán một chút.
- Này người anh em, ông cũng 100 tuổi có lẻ rồi, bản lĩnh bảo dưỡng này thật đúng là tốt thật đấy.