Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 539 - Chương 539 Bí Mật Trường Sinh

Chương 539

Bí Mật Trường Sinh


“Khụ khụ…”


Dĩnh Oánh Nhi cố ý ho khan mấy lần, cô hy vọng Tô Bạch có thể giữ được phần tôn trọng cơ bản nhất, dù sao người này cũng là cha của cô, cô không thích cha của mình bị người ta xem như là một quái vật để đối xử.


- Haha, già mà không chết, xem như là kẻ trộm cũng được.


Lâm Chu không chút nào để ý đến giọng điệu của Tô Bạch, ngược lại bản thân cũng giễu cợt chính mình.


- Nếu tiên sinh đã thẳng thắn như thế, vậy tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa.


Vốn dĩ Tô Bạch đã nghĩ, nếu như Lâm Chu không thừa nhận, chính mình vẫn cần tốn khá nhiều công sức, nhưng hiện tại Lâm Chu thẳng thắn như thế, ngược lại khiến cho một số dự định ban đầu của Tô Bạch đều không dùng được, đương nhiên càng ít việc lại càng tốt.


- Đối với bí mật của việc tiên sinh mãi mãi giữ được thanh xuân, tôi cảm thấy rất hứng thú.


Tô Bạch chỉ vào Lâm Chu, lại chỉ vào chính mình:


- Đây là điều mà bất kỳ kẻ nào đều không có cách nào kháng cự lại.


Lâm Chu khẽ gật đầu:


- Quả thật là như thế, là người đều không cách nào kháng cự được loại lực hấp dẫn này, chẳng qua tôi cảm thấy dường như Tô tiên sinh cậu cũng không cần đến bí mật này của tôi, kẻ hèn này bất tài, từng học qua một ít Trung y, xem qua khí huyết của Tô tiên sinh, quả thật là rất hiếm thấy, theo lý thuyết mà nói, cho dù Tô tiên sinh sống đến cái tuổi này của tôi, đoán chừng cũng sẽ không già hơn tôi bao nhiêu.


Ánh mắt của Tô Bạch ngưng tụ, nói thật lòng, Tô Bạch đương nhiên không quan tâm cái gì gọi là bí mật trường sinh cả, sống chết của hắn hoàn toàn được quyết định bởi bên trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, trong nhất thời đều không đảm bảo được, còn mưu đồ cả đời cái rắm gì chứ, hơn nữa, hiện tại lấy trạng thái cương thi bất tử bất diệt và Vampire có tiếng là sống thọ, Tô Bạch có thể dễ dàng sống đến một, hai trăm tuổi, căn bản không thành vấn đề gì.


- Ha ha ha, thứ mà tôi hiếu kỳ chính là đồ vật giúp cho Lâm tiên sinh đây vĩnh viễn giữ được thanh xuân.


- Đây là Tô tiên sinh tính toán nhất định phải lấy được đáp án mà mình mong muốn đúng không?


Lâm Chu bình thản nhìn thoáng qua con gái mình, ý tứ rất đơn giản, chẳng phải con vừa mới nói cậu ta không phải là người đàn ông không có phẩm chất à, nhìn dáng vẻ này của cậu ta, thật đúng là không đạt được mục đích thì không bỏ qua, may mắn vốn dĩ Lâm Chu không có ý định rời đi.


Tô Bạch cười, không phủ nhận điều này.


- Không giấu gì Tô tiên sinh, tôi có thể ngồi ở đây để chờ cậu đến, cũng là vì đã làm xong chuẩn bị nói ra chuyện này, bởi vì quả thật đã đến lúc nên nói ra rồi.


Trên mặt Lâm Chu thoáng hiện ra nỗi buồn, nếu như trong lòng người ta vẫn luôn phải kìm nén một bí mật, thật ra là một chuyện rất mệt mỏi, đồng thời nếu như cuộc sống của bạn cứ thế kéo dài, hơn nữa còn lần lượt nhìn thấy người mà mình trân trọng lần lượt già nua và chết đi, chỉ còn lại một mình cô độc, cũng là một chuyện rất tàn nhẫn.


Trăm năm nhân sinh, thật ra không được xem là thái quá, trên thế giới này có không ít nhưng ông bà cụ sống đến trăm tuổi, thế nhưng người như Lâm Chu lại lấy phong thái thanh niên đi qua trăm năm nhân sinh dài đằng đẵng, có kinh nghiệm phong phú hơn rất nhiều những ông bà cụ trăm tuổi kia, bởi vì ông ta có vô hạn tinh lực, cũng có vô hạn thanh xuân, tự nhiên sẽ có thể càng làm được nhiều chuyện hơn.


- Ông đã bị tôi phát hiện, cho dù muốn chạy cũng không chạy thoát.


Tô Bạch thành thật nói.


- Ừ, chính là đạo lý này, nhưng bí mật này là thứ tôi đã giữ rất nhiều năm rồi, là thời điểm nên nói ra.


- Hả? Đây là vì sao?


Tô Bạch không hỏi xem Lâm Chu và Dĩnh Oánh Nhi có để ý đến hay không, tự mình đốt một điếu thuốc:


- Tôi rất hiếu kỳ, là cái gì thúc đẩy khiến cho Lâm tiên sinh làm ra sự thay đổi lớn như thế?


- Bởi vì một đại nhân vật vẫn luôn đối với tôi cảm thấy hứng thú, hơn nữa đã tìm tôi gần nửa thế kỷ, ở vài ngày trước, rốt cuộc cũng đã đi, tôi và ông ấy đã từng là bạn học ở Hoàng Phố. Sau khi nhà nước được thành lập, ông ấy đã đến đây thị sát, tôi bị ông ấy phát hiện một lần, sau đó ông ấy vẫn luôn sống chết nắm lấy tôi không thả, vẫn luôn tìm kiếm và điều tra tôi, còn tôi vẫn luôn trốn tránh.


- Mãi cho đến mấy ngày trước, cuối cùng ông ấy cũng đã ra đi, là chết già.


- Thứ mà cậu muốn, nó không ở trên người của tôi, cũng không bị tôi cố tình đem đi đâu đó giấu đi, nó vẫn luôn ở một chỗ, vẫn luôn lặng yên ở một chỗ.


Lâm Chu nhìn Tô Bạch, rất nghiêm túc nói, ăn ngay nói thật.


Lâm Chu đã trải qua trăm năm nhân sinh, lịch duyệt phong phú, lại là người trải qua thăng trầm, cộng thêm việc vừa là người học y, lại tham gia quân ngũ và chiến tranh của vài thập niên trước, nhiều chuyện xưa và kinh nghiệm đều được tích lũy và lắng đọng theo thời gian, khiến cho ông ta chỉ đơn giản là ngồi ở nơi đó cũng có một loại phong thái nho nhã, đương nhiên, dù sao hiện tại Lâm Chu mặc là áo khoác mà không phải là trường sam, loại phong thái phong lưu phóng khoáng nho nhã kia, cũng chỉ có thể ngồi ở một khoảng cách gần như Tô Bạch mới có thể thấy được.


- Chẳng lẽ là ở trong biển?


Tô Bạch gảy tàn thuốc hỏi.


Dù sao, nếu như nó ở trên đất liền, trăm năm trôi qua, khắp nơi trên cả nước đều khai phá và kiến thiết, rất khó chắc chắn nó vẫn còn ở nơi đó không bị động vào.


Lâm Chu khẽ gật đầu:


- Đúng là ở trong biển.


Ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại, nếu như thứ kia ở trong biển, như vậy thật đúng là không dễ xử lý, vớt ở dưới đáy biển lên cũng không giống như đào một cái hố ở trên mặt đất rồi đi xuống, cho dù là loại cấp bậc như Tô Bạch đi xuống dưới biển sâu để tiến hành tác nghiệp, nhất định vẫn cần dùng đến đồ bảo hộ, hơn nữa biển khơi rộng lớn và mênh mông như thế, rất nhiều nơi đều cần phải có nhân viên chuyên nghiệp ở bên cạnh giúp đỡ đi định vị và phân tích, nếu không, khi hai mắt Tô Bạch tối thui, cho dù hắn có thần thông quảng đại đến đâu cũng chỉ có thể trở thành một người mù.


- Sao thế, nửa đường bỏ cuộc rồi à?


Lâm Chu giống như đã nhận ra cái gì.


Đúng thế, nếu như đầu vào không tỷ lệ thuận với đầu ra, Tô Bạch thật đúng là có khả năng nửa đường bỏ cuộc, dù sao, nếu như cái thứ kia chỉ là một thuốc trường sinh bất lão, đối với Tô Bạch mà nói, căn bản không có tác dụng gì, hắn tứ cố vô thân, cũng không muốn để tiểu gia hỏa dùng một loại phương thức như Lâm Chu để trường sinh bất lão, còn chính mình, chỉ cần không chết ở trong thế giới chuyện xưa thì hắn cũng không cần phải lo lắng đến tuổi thọ, cho nên nếu chỉ là trường sinh bất lão, đối với Tô Bạch mà nói, quả thực không có quá nhiều lực hấp dẫn.


Tô Bạch lắc đầu:


- Đối với việc trường sinh bất lão, tôi không có hứng thú gì, ông có thể miêu tả qua cho tôi biết về thứ kia được không, rốt cuộc nó có dáng vẻ như thế nào?


Nếu chỉ là đan dược, vậy thì quên đi, cứ để yên ở đó, còn nếu là pháp khí hoặc là trận pháp, bí cảnh… gì đó, vậy thì lại khác.


Chương 539

Bình Luận (0)
Comment