Chương 540
Sáp Thi
(Sáp thi: Là thi thể được hình thành trong môi trường đặc biệt, sau khi chết cơ thể mất nước, chất béo trong người được chuyển hóa thành một loại như xà phòng, giống chất sáp, chảy ra bên ngoài cơ thể.)
Nghe thấy thế, hai tay của Lâm Chu bắt đầu hơi run lên, giống như một đứa nhỏ khi nhớ lại cơn ác mộng tối hôm qua, khiến ông ta có chút không kìm lòng được, hoặc là nói, ban đầu cơn ác mộng kia vẫn luôn quấn quanh, giày vò lấy ông ta trong một thời gian dài, không cách nào ném đi được.
- Để cậu chê cười rồi.
Lâm Chu ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tô Bạch, lại nhìn qua con gái mình.
Tô Bạch tiếp tục hút thuốc: - Không sao, tôi hiểu.
- Thứ kia là một chiếc gương.
Lúc này Lâm Chu bỗng nhiên trở nên co quắp, miễn cưỡng nói.
- Chiếc gương ư, ông có thể hình dung cụ thể hơn không?
- Chiếc gương, chính là loại kia…
Lâm Chu bỗng nhiên ôm lấy đầu của mình, cái trán đập thẳng vào trên mặt bàn, cắn chặt răng, trong mắt thế mà bắt đầu có chất lỏng vẩn đục chảy ra, ngay sau đó, thậm chí cả trong lỗ tai cũng có loại chất lỏng đó chảy ra.
- Khục khục… Khục khục…
Trong mắt Lâm Chu tràn đầy sợ hãi, đến sau cùng ngay cả đôi mắt cũng không nhìn thấy gì nữa, còn lại là màu xám trắng giống như mắt cá chết.
- Cha, cha!
Dĩnh Oánh Nhi lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Chu, giúp ông ta vỗ lưng, tiến hành hộ lý.
Tô Bạch ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn loại chất lỏng vẩn đục chảy xuống trên mặt bàn, nó thật sự giống với sáp dầu.
Con mẹ nó.
Đây chính là ý nghĩa của trường sinh sao?
Trong đầu Tô Bạch hiện ra tình cảnh một ngày nào đó, trên người mình và tiểu gia hỏa cũng bắt đầu chảy sáp dầu ra bên ngoài, thật đúng là tràn đầy không đành lòng nhìn thẳng.
- Tô Bạch, cầu xin anh giúp đỡ một chút, giúp tôi đưa ông ấy vào trong nước, ông ấy cần nước.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu Dĩnh Oánh Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của cha mình, đồng thời cũng biết cách ứng đối.
- Nước?
Tô Bạch có chút khó tin, chẳng lẽ là do trong cơ thể chảy ra nhiều sáp dầu, cho nên cần phải được nhanh chóng bù nước? Hoặc là nói, bởi vì chiếc gương kia ở dưới đáy biển, như vậy lúc trước Lâm Chu chính là gặp phải tình huống gì đó ở dưới đáy biển, cho nên mới gặp phải chiếc gương kia, tiếp theo cũng chính vì thế mà bị ảnh hưởng, sau khi thu được tư cách trường sinh, ông ta xuất hiện một loại liên hệ không cách nào loại bỏ đi được với nước.
Chẳng qua lúc này việc xuống nước khá đơn giản, bởi vì quán cafe ngoài trời này nằm cạnh bờ sông.
Tô Bạch vươn tay, nhấc cổ áo Lâm Chu lên, hắn không phải là con trai hay con gái của Lâm Chu, cho nên lười đi thương tiếc ông ta, trực tiếp nhấc ông ta lên, sau đó thả người, nhảy vào dưới sông.
Tõm…
Hai người cùng nhau rơi xuống nước.
Ở dưới mặt nước, cơ thể của Tô Bạch vẫn duy trì một loại ổn định như cũ, Lâm Chu thì không giống thế, ông ta bắt đầu không ngừng khoa tay múa chân, khi quanh người bị nước vây quanh, dường như ông ta nhận lấy một kích thích rất lớn, giãy dụa một cách dữ dội.
Tô Bạch đưa tay túm lấy ông ta, muốn đưa ông ta lên trên mặt nước để thở, thế nhưng ông ta vậy mà lại chủ động tránh thoát đi tay của Tô Bạch, sau đó chính mình đi thẳng đến chỗ sâu hơn.
Lão bất tử này sẽ không bỗng nhiên nghĩ quẩn, muốn trực tiếp ở chỗ này tự sát đấy chứ?
Trước khi ông chết, ít nhất cũng phải nói cho tôi biết, rốt cuộc chiếc gương kia ở trong khu vực biển nào chứ?
Lâm Chu càng ngày càng trầm xuống, bởi vì cơ thể của ông ta càng lúc càng nặng, đồng thời từ tai, mắt, mũi, miệng của ông ta, những sáp dầu kia càng thêm không ngừng chảy ra, xung quanh cũng xuất hiện một vùng vẩn đục. Trên thực tế trong nước sông có không ít tôm cá, thế nhưng tất cả những tôm cá ở gần đó đều bị dọa sợ rời đi, hiển nhiên là đối với những sáp dầu này, bọn chúng rất bài xích.
Tô Bạch đưa tay ra, từ đáy nước khẽ chạm vào.
Từ xúc cảm nhìn lại, sáp dầu này quả thật không bình thường, hơn nữa nếu như hắn không đoán sai, hẳn là có độc tính không nhỏ.
Lâm Chu này,
Rốt cuộc là thứ gì? Bom thịt người, vũ khí sinh hóa ư?
Lúc này Tô Bạch bỗng nhiên cảm giác được vị đại nhân vật kia trước khi chết vẫn luôn muốn tìm kiếm Lâm Chu, đoán chừng vẫn là một lựa chọn chính xác, một nhân vật nguy hiểm như thế vẫn nên để quốc gia khống chế lại thì tốt hơn, cho dù những nhân vật lớn phía trên có dạng tâm tư gì, ít nhất không có ảnh hưởng gì đối với dân chúng bình thường.
Thời gian dần dần trôi qua, khi sáp dầu bao phủ trên người Lâm Chu đều bị nước sông cuốn trôi, phần đầu đang cúi thấp của Lâm Chu chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt của ông ta đã khôi phục lại thần thái, tóc tai rối bời dập dềnh trong nước, càng làm cho ông ta có một loại cảm giác rất thanh tú.
Một lão già hơn trăm tuổi lại có vẻ ngoài còn hơn cả tiểu bạch kiểm, thật giống như Thiên Sơn Đồng Mỗ chuyển thế ra.
Hai tay Lâm Chu hướng lên, đây là dự định bơi ra mặt sông rồi.
Tô Bạch đi thẳng đến, vươn tay túm lấy Lâm Chu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến một bên vách đá của bờ sông, kéo Lâm Chu đi lên, quán cafe ngoài trời kia ở phía bờ sông đối diện, mà hiển nhiên, hiện tại hai người đang ướt sũng, quả thật không thích hợp xuất hiện ở những nơi đông đúc.
Hai tay hai chân của Lâm Chu đều giang rộng ra, cứ như thế tùy tiện nằm trên mặt đất để phơi nắng, màu da của ông ta còn mang theo chút màu vàng như sáp nến, dáng vẻ giống như không đủ dinh dưỡng, điều này khiến cho Tô Bạch giống như nhìn thấy một sáp thi.
Rốt cuộc là loại pháp khí như thế nào lại có thể làm cho một người sống, sau khi nắm giữ được sinh mệnh và kéo dài thanh xuân còn biến thành bộ dáng giống như quỷ này?
- Làm cậu Tô chê cười rồi!
Lâm Chu nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tô Bạch rồi nói.
- Đây là bệnh cũ của ông? – Tô Bạch hỏi.
Lâm Chu gật đầu:
- Đúng thế, là bệnh cũ, mỗi tháng đều sẽ đến một lần.
- Nó giống như bà dì vậy. - Dù sao lúc này tâm trạng của Tô Bạch không tốt cũng không xấu.
- Đúng thế, nó giống như phụ nữ đến tháng vậy.
Lâm Chu khó khăn dùng tay chống lên mặt đất để ngồi dậy: - Người không ra người, quỷ không ra quỷ.
- Như vậy, Dĩnh Oánh Nhi không phải là con gái ruột của ông nhỉ?
Tô Bạch hỏi.
- Vì sao cậu Tô lại nói như thế?
- Tuổi của Dĩnh Oánh Nhi, khẳng định là sau khi ông biến thành bộ dạng này mới sinh ra, ông như thế cùng với người phụ nữ bình thường là không sinh được con, bởi vì các dấu hiệu sinh mệnh hoàn toàn khác nhau, thậm chí là phương thức tồn tại của sinh mệnh cũng không giống nhau, tôi không biết ông có giữ được năng lực sinh sản hay không, nhưng ông rất khó làm cho người phụ nữ có thể chất bình thường mang thai con của ông.
Đây cũng chính là điều Tô Bạch đã ngộ ra theo sự tăng lên của huyết thống, cấp độ sinh mệnh của loài người càng cao, tương đương với việc bản thân mình tách rời khỏi quần tộc ban đầu càng lúc càng lớn. Thời gian dần trôi qua sẽ đem chính mình và loài người cắt đứt, bởi vì thính giả không ngừng cường hóa đã xem như là đến gần với thần, gần như tương đương với hai giống loài khác biệt, xác suất kết hợp sinh ra được con sẽ trở nên rất nhỏ bé.
- Đúng thế, Oánh Nhi là con gái nuôi của tôi.
Lâm Chu không phủ nhận.
Đúng lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, ở trên bờ có một chiếc Lamborghini màu xanh lái đến, dừng lại ở ngay con đường phía trên hai người, ngay sau đó một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm từ trên xe bước xuống.