Chương 541
Người Quen Cũ
Trên người anh ta không nhiễm bụi trần, cách ăn mặc trên dưới đều thể hiện ra một loại phẩm vị rất cao, nói một câu không xấu hổ, từ trên người anh ta, Tô Bạch nhìn thấy mình của trước kia, đương nhiên, tuy người đàn ông này đeo kính râm, nhưng người đàn ông này không phải là người đàn ông đeo kính râm mà hắn gặp phải trong thế giới chuyện xưa lần trước.
- Ông không chỉ liên hệ với một mình tôi?
Ánh mắt Tô Bạch hơi trầm xuống nhìn Lâm Chu.
- Không, cậu ta là người đã phát hiện ra tôi trước cả cậu.
Trên mặt Lâm Chu hiện lên vẻ mệt mỏi:
- Hơn nữa tôi cảm thấy, nếu muốn đến chỗ kia, thêm người sẽ có thêm một phần lực.
Người đối diện kia, ngay cả khi cách xa như thế, Tô Bạch cũng cảm nhận được đối phương không chút nào che giấu hơi thở sắc bén, hơn nữa lại không thua kém gì hắn, Lâm Chu này thật đúng là có bản lĩnh.
- Tôi có chút không hiểu, bây giờ ông cứ như thế chấp nhất muốn đi tìm vật kia, mục đích của ông là gì?
- Tôi có chút lo lắng, vẫn luôn không bỏ được.
Lâm Chu lảo đảo đứng lên, lúc này ông ta thật đúng là rất suy yếu, giống như một người giấy vừa mới bị đâm, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thôi bay.
Người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe đi xuống kia, anh ta tháo chiếc kính râm màu đen xuống, vẫy tay về phía Tô Bạch.
- Tô Bạch đúng không, chúng ta thật đúng là không phải oan gia không đối đầu.
- Anh biết tôi?
- Biết, đương nhiên là biết.
Người đàn ông cười cười:
- À, là do tôi sơ sót, anh còn chưa biết tên của tôi, chẳng qua khối huyết ngọc kia của tôi vẫn còn ở chỗ anh nhỉ.
Huyết ngọc?
Rốt cuộc Tô Bạch cũng hiểu rõ, lúc trước hắn nhận được nhiệm vụ hiện thực đi điều tra vụ án đầu độc ở Thanh Hoa vào 20 năm trước, từng đụng phải sự tập kích của một thính giả, chỉ là người thính giả kia bị hắn ỷ vào ưu thế của địa ngục hỏa Shotgun giết chết, bản thân hắn cũng từ chỗ đối phương đạt được một khối huyết ngọc.
Khi đó Tô Bạch rất rõ ràng, người thính giả bị hắn giết chết kia chỉ lấy tiền tài của người, thay người diệt trừ tai họa, người chủ mưu đứng phía sau màn vẫn là một người khác, chỉ là đến sau cùng, Vương Tuyết từ bỏ báo thù, đồng thời cũng giữ lại tính mạng cho cháu gái bà ta, một mình ở dưới sấm sét tan thành mây khói, nhận được giải thoát, cũng khiến cho kẻ chủ mưu phía sau này vẫn luôn không lộ ra khỏi mặt nước, Tô Bạch cũng không tiếp tục để ý đến việc này nữa, dù sao thù oán giữa những thính giả với nhau, thật sự không nên có quá nhiều.
- Hiện tại đã nhớ ra rồi chứ.
Người đàn ông cất chiếc kính râm của mình đi:
- Tôi tên là Từ Gia Thành, thật ra, chính tôi cũng không nghĩ tới, chúng ta sẽ ở thời điểm này, lấy bộ dạng như vậy, một loại phương thức như thế để gặp mặt, hơn nữa tiến bộ của anh cũng khiến cho tôi cảm thấy hơi kinh ngạc.
Vừa nói xong, thân hình của Từ Gia Thành trực tiếp xuất hiện ở trước người Lâm Chu, một tay trực tiếp bóp lấy cổ ông ta, ngay lập tức hai người đứng trên mặt nước, hai chân Lâm Chu lơ lửng giữa không trung, sắc mặt chậm rãi từ vàng như nến chuyển thành màu đỏ xanh, hiển nhiên là nghẹn đến mức không chịu nổi, ông ta muốn giãy dụa, nhưng đối với Từ Gia Thành mà nói, sự giãy dụa của ông ta lộ ra yếu ớt và bất lực như thế, cho dù ông ta sống trăm năm, cho dù ông ta vĩnh viễn giữ được tuổi xuân, ông ta vẫn như cũ không có được thực lực như chân chính thính giả có thâm niên!
- Lão già này, rõ ràng ông đã cùng tôi đạt thành hiệp nghị, vì sao còn muốn cố ý gọi những người khác đến dây dưa, trong hồ lô của ông, rốt cuộc là muốn làm gì! Ông thật sự cho rằng những người như chúng tôi dễ dàng như vậy để cho ông tùy ý nhào nặn hay sao?
Vẻ mặt Từ Gia Thành bình tĩnh chất vấn, cừu hận giữa những thính giả với nhau vốn dĩ là chuyện của chính mình, bọn họ vốn dĩ có vòng tròn của mình, chẳng qua thật ra ở dưới đáy lòng mỗi thính giả đều có sự kiêu ngạo thuộc về bản thân, bọn họ là thần, bọn họ ở trong vòng tròn này cũng sẽ không tiếp tục là người bình thường nữa. Hiện tại người bình thường này tự cho là sống lâu hơn một chút, lại muốn một chân đạp hai đầu thuyền, đơn giản chính là xem thường tất cả thính giả.
Vẻ mặt Lâm Chu lộ ra thống khổ, không nói nên lời.
Tô Bạch thở dài, vào lúc này thân hình của hắn lại biến mất ngay tại chỗ, vọt thẳng tới đánh Từ Gia Thành, quả nhiên là tới lui như gió.
Dường như ở phía sau lưng Từ Gia Thành giống như có mắt vậy, anh ta vung tay lên, thân thể Lâm Chu bị ném đến một bên bờ sông, sau đó anh ta xoay người, trước ngực xuất hiện một đạo Bạch Hồ Đồ Đằng, giống như Mãnh Hổ Hạ Sơn, tràn đầy khí thế, gào thét mà xuống, lao thẳng đến Tô Bạch.
Song phương cứ như thế đột ngột, nhưng lại tự nhiên giao thủ như thế.
Trên cánh tay phải của Tô Bạch hiện lên từng đường vân huyết sắc rất rõ ràng, khí thế trên người cũng đột nhiên nâng lên, đấm ra một quyền không một chút hoa mỹ, nhưng dường như lại đánh ra một loại nhu hòa và mỹ cảm.
Ầm!
Trong nháy mắt, phía dưới mặt sông sóng lớn cuồn cuộn.
Tô Bạch và Từ Gia Thành đồng thời lùi lại một khoảng cách, lần tiếp xúc ngắn ngủi này, song phương đều không dùng toàn lực, cũng xem như là một loại thăm dò, nhưng ít ra nhìn bề ngoài, song phương là một loại cân sức ngang tài.
Chân Từ Gia Thành đạp trên mặt nước, mang theo một loại thần thái miệt thị liếc nhìn thoáng qua Tô Bạch và Lâm Chu đang ở trên bờ.
- Ông ta là một lão hồ ly cũng không biết đã sống được bao nhiêu năm, ngông cuồng coi những thính giả như chúng ta làm khỉ để đùa bỡn, anh cũng nguyện ý bị đùa bỡn à?
- Không không không, đối với vật mà ông ta nhắc đến, tôi không quá cảm thấy hứng thú, thứ kia tôi cũng không có khát vọng nhất định phải đạt được.
- Thế nhưng hình như anh đã quên mất, giữa hai người chúng ta có thể xem như là còn một món nợ, hiện tại tôi ra tay với anh cũng không tính là vi phạm quy định của Phát Thanh Khủng Bố, bởi vì trước đó anh từng có dự định giết tôi, bây giờ tôi chỉ đang dự định báo thù mà thôi.
Tô Bạch không có giống như Từ Gia Thành tiêu sái phất ống tay áo chân đạp lên mặt nước, lơ lửng ở đó, hắn chính là vững vàng rơi vào trong nước, về cơ bản nửa người dưới đều ở bên dưới nước.
Bởi vì Tô Bạch cảm thấy như thế càng chắc chắn hơn, nếu như đã sắp bắt đầu đánh nhau, lại đi lãng phí sức lực lơ lửng trên mặt nước để trang bức, đây có phải là đầu óc bị nước vào rồi không?
- Anh thật sự ấu trĩ như thế sao? Lúc đầu tôi muốn cho người giết chết anh, thế nhưng chẳng phải anh không chết, hơn nữa còn cầm đi khối huyết ngọc của tôi sao, nói cho cùng, chính là anh chiếm được hời, vì thế bây giờ, anh lại dự định tỏ ra mình không hiểu à?
Ánh mắt Từ Gia Thành nheo lại, đối với Tô Bạch, anh ta không có quá nhiều chú ý, từ sau khi chuyện kia qua đi, quỷ hồn kia từ bỏ việc tìm mẹ kế của anh ta để báo thù, tâm bệnh của bà ấy xem như được cởi bỏ, cả người cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều, thân thể cũng không ngừng chuyển biến tốt, kết quả này, là một kết quả khiến Từ Gia Thành tương đối hài lòng, cho dù bởi vậy mà anh ta mất đi một khối huyết ngọc, anh ta cũng cảm thấy mình không có gì thua thiệt, tình cảm mà anh ta dành cho mẹ kế của mình gần như là cùng cấp bậc Tô Bạch đối với tiểu gia hỏa, đủ để thấy được loại tình duyên oan nghiệt này sâu đến mức nào.