Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 542 - Chương 542 Chơi Không Vui

Chương 542

Chơi Không Vui


Ở ngay trước Tô Bạch, Từ Gia Thành cũng đã phát hiện ra bí mật của Lâm Chu ở ngay bên Thiên Tân, chỉ là khi đó Từ Gia Thành bị một nhiệm vụ hiện thực quấn lấy, cho nên chỉ mới thương lượng xong điều kiện với Lâm Chu, để ông ta đồng ý chờ anh ta có đầy đủ thời gian đi cùng với ông ta đến nơi đó, giúp ông ta tìm chiếc gương cổ bị thất lạc kia, nhưng sau đó Từ Gia Thành tương đối nhiều việc, ở nhiệm vụ thế giới hiện thực, anh ta gặp phải một vài cản trở, cuối cùng sau khi hoàn thành lại rất nhanh đi vào trong thế giới chuyện xưa, chờ lúc từ bên trong thế giới chuyện xưa đi ra, còn phải vuốt ve an ủi mẹ kế của mình trong một khoảng thời gian, cứ như thế cho nên chậm trễ thời gian, mà lúc đầu Lâm Chu vốn dĩ ở Thiên Tân, lúc này cũng đã xuôi nam đi đến Thượng Hải, Từ Gia Thành phải tốn khá nhiều thời gian để tìm kiếm Lâm Chu, lại không nghĩ đến người ta thế mà lại trở về gần nhà của mình, đây cũng xem như là một loại sơ suất khoảng tối dưới chân đèn?


[Thời xưa không có điện nên thường dùng đèn dầu để chiếu sáng thì thấy có hiện tượng: Ngọn đèn soi tỏ mọi thứ chung quanh, duy chỉ có ngay phía dưới chân đèn vẫn tối om om vì sấp bóng nên ánh sáng không thể rọi tới được. Câu nói "khoảng tối dưới chân đèn" để ám chỉ những chuyện trớ trêu, oái oăm ở đời theo kiểu "nơi tưởng nhiều ánh sáng nhất hóa ra lại tối nhất".]


Về phần Từ Gia Thành vì sao lại vội vã muốn lấy được chiếc gương kia như thế, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bản thân anh ta đương nhiên giống như Tô Bạch, không cần trường sinh, cũng không cần dựa vào loại phương thức này để thu hoạch được trường sinh, nhưng mẹ kế của anh ta là người bình thường, bà ấy cần nó, dung mạo của bà ấy, tất cả mọi thứ của bà ấy, Từ Gia Thành đều muốn thay mẹ kể của mình vĩnh viễn giữ lại nó.


Cũng không biết Từ Gia Thành đã gặp qua cảnh tượng vừa rồi hay chưa, không biết anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng tai, mắt, mũi, miệng Lâm Chu đều tràn ra sáp dầu chưa, đương nhiên, lấy tâm tư kín đáo của Từ Gia Thành, anh ta không đến mức không phát hiện ra tác dụng phụ của việc thu được trường sinh kia, nếu như anh ta biết rõ như thế lại vẫn tiếp tục suy nghĩ muốn lấy được chiếc gương cổ đó, để cho mẹ kế của mình lấy một tư thái tương tự giống như sáp thi “vĩnh viễn giữ được thanh xuân”, phần tình yêu này, quả nhiên là dị dạng đến đáng sợ.


- Phí lời, đừng nói nhiều lời như thế làm gì, lấy ra chút bản lĩnh thật sự của mình, chúng ta đến luyện tập một chút.


Tô Bạch nới lỏng cổ áo của mình, nói thật ra, sau khi từ thế giới chuyện xưa lần trước trở về, đầu tiên là nhìn thấy một năm sau của chính mình đại phát thần uy, vận dụng đủ loại cường hóa và phát triển đã sinh ra một sự kích thích và giác ngộ rất lớn với Tô Bạch, hơn nữa đến cuối cùng còn ngăn chặn được một phần lực lượng của huyết thi, hiện tại Tô Bạch có loại cảm giác “áo gấm đi đêm”, bản thân hắn cũng không biết chính mình có mấy cân mấy lạng, nhưng quả thật tay chân có chút ngứa ngáy, rất muốn tìm một người đến để luyện một chút.


Thế nhưng Tô Bạch lại không thể vô duyên vô cớ đi tìm những thính giả có giá trị thực lực cao để đơn độc đánh một trận trong thế giới hiện thực, dáng vẻ như thế, trước tiên không nói đến quan hệ nhân quả, đối phương có đồng ý hay không còn là chuyện khác, trước mặt, thật vất vả mới tìm được cơ hội, đối phương còn cùng hắn có quan hệ nhân quả rất rõ ràng, thực lực lại mạnh, đương nhiên không thể bỏ qua.


Khối huyết ngọc kia, Tô Bạch không mang theo trên người, nhưng lấy cảnh giới và tầm nhìn hiện tại để nghĩ lại, khối huyết ngọc kia, rõ ràng là một vũ khí bản mệnh, chẳng qua là mới chỉ dung hợp được một nửa, hoặc là nói, dung hợp thất bại, xem như một món đồ thứ phẩm, từ khía cạnh này cũng có thể nói rõ, ít nhất thực lực của Từ Gia Thành cũng phải là một cường giả dung hợp vũ khí bản mệnh trở lên, khối huyết ngọc kia chỉ có thể xem như là một vật phẩm thí nghiệm của anh ta, nếu như anh ta đã có thể hào phóng đưa cho người khác làm thù lao giết người, như vậy có thể nói rõ, Từ Gia Thành đã tìm được pháp khí càng thích hợp hơn để dung hợp.


Trong nháy mắt, mấy mét vuông mặt sông dưới chân Tô Bạch đều đóng băng lại, theo hai tay Tô Bạch nâng lên, từng cột băng từ dưới mặt nước lao lên, hơn nữa còn là từ dưới chân Từ Gia Thành lao lên, hiển nhiên Từ Gia Thành tự đại và trang bức đem lại cho Tô Bạch loại cơ hội đánh lén này.


- Bệnh thần kinh!


Từ Gia Thành rất khó có thể lý giải được động cơ của Tô Bạch, so với tính thỏa đáng khi Tô Bạch ra tay với anh ta, Từ Gia Thành xác thực phải có chỗ thu liễm, lúc trước anh ta tìm người hạ sát thủ, cũng chính là vì dời đi hơn phân nửa quan hệ nhân quả, bây giờ một thời gian dài từ đó đến nay, Tô Bạch không chết, ngược lại vì họa được phúc, dựa theo quan hệ nhân quả bình thường để xem xét, hắn ra tay với anh ta xem như là thuần túy vì trút giận, đồng thời cũng là chính đáng, nếu như bản thân anh ta lại đường hoàng ra dáng phản kích, hạ sát thủ, như thế sẽ thật sự phải đem quan hệ nhân quả mà trước kia anh ta đã cố ý dời đi lại một lần nữa cõng trên người mình, như vậy lúc trước bản thân anh ta vì sao không trực tiếp tự mình ra tay giết chết Tô Bạch chứ?


Chẳng qua cũng chỉ giới hạn trong lần này, lần này anh ta cần phải thu liễm một chút, chờ sau lần này, giữa anh ta và hắn không còn có quan hệ nhân quả gì nữa, nên trả lại đều đã trả, ở chỗ Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ không tính toán nữa!


Từ Gia Thành giẫm một cái xuống dưới chân, một vòng sáng trắng khuếch trương trải rộng ra, trực tiếp làm vỡ vụn những nhũ băng đến gần mình.


Cùng lúc đó, Tô Bạch lại một lần nữa tiếp cận, trên dưới người Tô Bạch những huyết tuyết đỏ tươi rõ ràng như thế, giống như tô điểm lên trên người hắn những đạo phù văn, nhưng những huyết tuyết này lại giống như có lực sinh mệnh vậy, cứ như thế mạnh mẽ làm cho sức lực và tốc độ của Tô Bạch nhảy vọt về chất.


Từ Gia Thành vươn hai tay ra, đưa móng vuốt của mình chế trụ lấy hai vai Tô Bạch, anh ta muốn chế ngự lại Tô Bạch, sau đó rời đi, nhưng mà một giây sau, một sự kinh ngạc hiện lên trên mặt anh ta, huyết tuyết trên người của đối phương cứ như thế bám lên đến hai tay của anh ta, mang đến một loại cảm giác đau đớn dữ dội, trong nháy mắt, hai tay của anh ta tê dại, đối phương nhanh chóng nắm bắt được cơ hội này đến gần anh ta.


Bịch!


Đầu gối của Tô Bạch nặng nề đánh vào vị trí bụng dưới của Từ Gia Thành, vốn dĩ vừa rồi Từ Gia Thành có thể triệu hồi vũ khí bản mệnh của mình ra chống đỡ, thế nhưng anh ta chỉ hơi giãy dụa một chút liền từ bỏ, xem như là chủ động tiếp nhận lấy một kích này của Tô Bạch.


Máu tươi từ khóe miệng Từ Gia Thành tràn ra, lúc này đây, anh ta có vẻ hơi chật vật, anh ta cúi người, không ngừng ho khan, toàn bộ phòng ngự được giải trừ, cứ như thế “sạch sẽ” đứng ở trước mặt Tô Bạch.


- Chơi không vui.


Tô Bạch có chút chưa thỏa mãn nói.


- À, sớm một chút chịu một đòn này của anh, quan hệ nhân quả giữa chúng ta cũng sớm kết thúc.


Từ Gia Thành nặng nề thở dốc một hơi, sau đó đưa tay lau đi khóe máu bên miệng, chỉ vào Lâm Chu ở dưới bờ:


- Anh không có hứng thú với tấm gương kia, vậy thì mong anh đừng nên quấy rầy chuyện tôi muốn làm, được chứ?


Chương 542

Bình Luận (0)
Comment