Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 543 - Chương 543 Tin Tức Của Cha Mẹ

Chương 543

Tin Tức Của Cha Mẹ


Từ Gia Thành rơi xuống mặt đất, đứng ở trước người Lâm Chu, khóe miệng của anh ta mang theo nụ cười lạnh, nói:


- Tôi cảnh cáo ông, đừng đùa nghịch hoa chiêu gì với tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cho ông phải hối hận, tôi không tin trên thế giới này, thật sự không có người nào khiến cho ông phải vướng bận.


Sắc mặt Lâm Chu thản nhiên, đôi môi trắng bệch hơi mím lại, rất nghiêm túc gật đầu.


Tô Bạch cũng từ trong nước đi ra, Từ Gia Thành cố ý nhường làm cho trận đánh này của Tô Bạch thật đúng là đánh chưa đã nghiền, nhưng cũng không thể làm gì khác được, suy nghĩ của Từ Gia Thành, Tô Bạch cũng rõ ràng, thật ra giữa hai người bọn họ không tính là quan hệ nhân quả không chết không thôi, anh ta cứ như thế nhận lấy một đòn kia của hắn đã xem như là xóa bỏ, nếu bản thân hắn tiếp tục dây dưa, Phát Thanh Khủng Bố sẽ tính toán gia tăng nhân quả lên chính hắn, gia tăng độ khó của thế giới chuyện xưa tiếp theo cho Tô Bạch, được không bù mất.


Lúc này, Dĩnh Oánh Nhi cũng lái xe đến bên đây, cô nhìn thấy khóe miệng Từ Gia Thành có vết máu và cả người Tô Bạch ướt sũng cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng lấy khăn lông khô từ trên xe xuống lau người cho cha mình.


- Ngày mai xuất phát, tôi sẽ tìm đến ông, nếu ông lại giở trò gian, tôi sẽ hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.


Từ Gia Thành nhìn Lâm Chu, nói ra những lời cảnh cáo, rất hiển nhiên, anh ta xem chuyện Lâm Chu và Tô Bạch ở cùng một chỗ là do Lâm Chu cố ý dùng thủ đoạn, thật ra điều này quả thật có chút hiểu lầm, có lẽ ý định ban đầu của Lâm Chu là “thông đồng” với một người tương tự như Từ Gia Thành để đi ra cùng nhau hành động, nhưng việc Tô Bạch tìm tới Lâm Chu chính là một loại cơ duyên xảo hợp, còn nữa, lúc trước hắn và Dĩnh Oánh Nhi quen biết, điều này luôn không có khả năng là do Lâm Chu sắp xếp từ trước, ông ta chỉ là một người đã sống trăm năm, mà không phải là một lão yêu quái đã sống 1000 năm, có lẽ không thể nào làm được một bước này, đương nhiên cũng chỉ là… Có lẽ mà thôi.


Dĩnh Oánh Nhi lại lấy ra một số thuốc cho cha mình uống, Lâm Chu không chút do dự, nuốt hết toàn bộ số thuốc này xuống, sau khi Tô Bạch nhìn thấy được cảnh tượng cuồng loạn của ông ta ở dưới đáy nước, hiện tại Tô Bạch không có chút nào cảm thấy trên người Lâm Chu còn hơi thở nho nhã gì đó nữa, thậm chí hiện tại Lâm Chu khiến cho Tô Bạch loáng thoáng có một loại cảm giác buồn nôn.


Rốt cuộc là cái gì lại khiến cho Lâm Chu vẫn luôn kiên trì kéo dài hơi tàn này xuống dưới, mặc dù bề ngoài nhìn rất vẻ vang, nhưng loại trạng thái sinh tồn này, quả thật so với cương thi còn tồi tệ hơn, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để ngẫm lại, Tô Bạch cảm thấy nếu như bản thân hắn là Lâm Chu, đoán chừng hắn đã sớm tìm một chỗ để tự sát rồi.


Lấy tính cách của Tô đại thiếu gia, hắn có thể tiếp nhận việc mình trong lúc chiến đấu bị đập gãy tứ chi, thậm chí là vì mạng sống của mình từ chỗ dơ bẩn như trong hầm phân leo ra ngoài, những điều này đều không có gì đáng nói, nhưng Tô đại thiếu gia hoàn toàn không tiếp nhận được một loại cuộc sống, một bên trước mặt người khác thì sống ngăn nắp xinh đẹp, một bên ở sau lưng không ngừng có sáp dầu từ trong chính tai mắt mũi miệng của mình chảy ra, dáng vẻ trường sinh như thế, dáng vẻ thanh xuân như vậy còn còn có cái rắm ý nghĩa gì?


Từ Gia Thành chuẩn bị rời đi, anh ta cứ như thế nhận lấy một đòn của Tô Bạch, quả thật cần phải trở về điều dưỡng một chút, một đòn này của Tô Bạch cũng không có bao nhiêu lực, quả thật đối với Từ Gia Thành mà nói, anh ta có thể chịu đựng được, chẳng qua điều khiến Tô Bạch cảm thấy khó chịu là chính mình vẫn không thể nào tận hứng đánh một trận, hiện tại Tô Bạch thật đúng là rất ngứa tay.


Vào lúc này, Lâm Chu lại bỗng nhiên nói:


- Cùng một chỗ ăn một bữa cơm nhé, sao nào?


Lời này thật đúng là giống như trưởng bối ở nhà, mấy vãn bối đến trong nhà mình chơi, sau đó rất tự nhiên giữ bọn họ ở lại ăn cơm, chẳng qua từ mặt tuổi tác mà nói, Lâm Chu đúng là trưởng bối, chỉ là rất đáng tiếc, trong mối quan hệ của thính giả không phải là dựa vào điều này.


Từ Gia Thành hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên anh ta cảm thấy cái đề nghị này rất hoang đường, anh ta mở cửa xe ra, ngồi vào trong chiếc xe Lamborghini của chính mình.


Tô Bạch liếc thoáng qua chiếc xe kia, hắn chợt phát hiện ra, từ sau khi chính mình lái quen chiếc xe Poussin (Phổ Tang), bây giờ nhìn thấy xe đua, hắn lại cảm thấy quá rêu rao, ngay cả khi liên quan đến người như Từ Gia Thành, Tô Bạch vẫn cảm thấy rất rêu rao, từ cách ăn mặc đến trong tính cách của đối phương, thật đúng là rất giống hắn, bản thân hắn nhìn thấy Từ Gia Thành, tràn đầy đều là bóng dáng của mình trước kia, mà phần lớn người khi nhìn thấy một số thứ của mình trước kia, thường sẽ sinh ra một loại cảm giác, trước kia sao mình lại ngu như thế.


Dĩnh Oánh Nhi vô thức kéo tay cha mình, ra hiệu cho cha mình không nên nhiều chuyện vào lúc này, bởi vì Dĩnh Oánh Nhi rõ ràng cha mình còn cần trở về tĩnh dưỡng, ít nhất cần phải mất hai ngày thì sắc mặt vàng như nến này của cha cô mới có thể được cải thiện và khôi phục.


Trước kia, vào lúc phát bệnh hàng tháng, cha cô đều sẽ chuẩn bị trước một bồn tắm bằng nước thuốc hoặc là dịch dinh dưỡng, sau đó nằm vào trong, lần này, hình như là chuyện đột nhiên xảy ra, cộng thêm chính mình cũng có một khoảng thời gian không ở cùng cha, cho nên cô đã sơ sót, đương nhiên, dường như chính cha cô cũng quên đi việc chuẩn bị này, hiển nhiên, trước mắt, đối với ông ta mà nói, việc liên hệ được với người có thể theo ông ta đi tìm vật kia mới là điều quan trọng nhất.


Từ Gia Thành đã khởi động xe.


Lâm Chu thì lẳng lặng cởi chiếc áo đã ướt sũng của mình, để lộ ra thân hình với cơ bắp rất cân xứng, trên thân thể còn có những vết sẹo từ rất lâu, nhìn qua hẳn là vết thương do súng bắn.


Nhìn thấy những vết thương này, Tô Bạch không kìm lòng được sờ lên mũi của mình, những vết thương này, hẳn là vết thương trong cuộc chiến tranh từ mấy thập niên trước, về điểm này không có gì là bí mật, điều khác biệt là Lâm Chu còn sống, không bị đưa vào trong nghĩa trang liệt sĩ mà thôi.


Chỉ là cho dù Tô Bạch hay là Từ Gia Thành đều không đơn thuần đến mức đi gặp lão anh hùng để dập đầu lạy hay khóc ròng gì đó.


Tay của Lâm Chu bắt đầu dùng sức chà mạnh vào vị trí ngực mình, làm cho một vùng đỏ lên, thế nhưng theo động tác này thì ở vị trí ngực của ông ta vậy mà lại hiện ra một thứ tương tự như hình vẽ bản đồ.


- Bản đồ ở ngay chỗ tôi.


Lâm Chu cười, bắt đầu thở hổn hển:


- Nếu như ngày mai xuất phát, vậy thì hôm nay, ít nhất cũng cần phải sao chép lại bản đồ, nó được dùng nước thuốc vẽ ở trên da tôi.


Tay của Từ Gia Thành đặt ở bên ngoài xe, từ chối cho ý kiến, đồng thời cũng từ bỏ dự định cứ thế đi thẳng.


Tô Bạch lắc đầu, nếu như Từ Gia Thành đã muốn tham dự vào hành động lần này, chính hắn không có ý định tham gia nữa, thứ đó vốn là một chiếc gương cổ, đến lúc đó tìm được, hai người còn phải lục đục với nhau, đi qua tranh giành, hơn nữa vốn dĩ hai người không hợp nhau, không cần thiết xúm lại một chỗ vì một thứ không biết rốt cuộc có phải là vật hữu dụng hay không.


Thế nhưng lúc Tô Bạch quay người chuẩn bị rời đi, Lâm Chu lại lên tiếng:


- Tô tiên sinh, nếu như tôi nhớ không lầm, tôi hẳn là biết cha mẹ của cậu.


Chương 543

Bình Luận (0)
Comment