Chương 544
Tin Tức Về Cha Mẹ (2)
Chẳng qua, sau khi nghe xong câu nói này, Tô Bạch vẫn không quay đầu lại, trực tiếp vẫy tay, lơ đễnh nói:
- Có rất nhiều người biết cha mẹ tôi.
Thật vậy, quả thực có rất nhiều người biết, trước đó cha mẹ Tô Bạch để lại cho hắn một tập đoàn lớn như thế cũng không phải đột nhiên xuất hiện, đều là do chính bọn họ kinh doanh.
Lâm Chu dừng một chút rồi nói:
- Tô tiên sinh, cậu thật sự cho rằng cha mẹ cậu qua đời trong một vụ tai nạn xe ngoài ý muốn ư?
Tô Bạch bỗng nhiên dừng bước, hắn đột nhiên cảm giác được đầu có chút đau nhức, cũng có chút phiền phức, lập tức nhếch miệng nói:
- Thật đúng là kịch bản cũ rích.
Chẳng qua Tô Bạch vẫn đứng lại.
- Tôi thật sự biết cha mẹ của cậu.
Lâm Chu rất thản nhiên nói:
- Bọn họ là người ưu tú nhất mà tôi đã gặp, thật sự là rất ưu tú.
Tô Bạch cắn chặt răng xoay người lại, mỉm cười nhìn Lâm Chu:
- Ông còn muốn làm nền bao lâu nữa?
Đúng thế,
Ông còn muốn làm nền bao lâu nữa?
- Nếu như cậu muốn biết một số việc liên quan đến cha mẹ cậu, tôi nghĩ, tôi có thể nói cho cậu biết một vài điều, mà những thứ này đều là chuyện cậu không biết.
Lâm Chu tiếp tục nói, trong lúc ông ta nói chuyện, Lâm Chu rất nghiêm túc, vẫn luôn nghiêm túc, đây là một lão hồ ly, thật sự là lão hồ ly, cho dù là lúc còn trẻ tuổi, đúng lúc gặp cảnh quân Nhật xâm lấn Trung Hoa, ông ta vẫn quyết định xếp bút nghiên theo việc binh đao, chẳng qua gần một thế kỷ tuổi thọ đã khiến ông ta trở nên rất khôn khéo, đây là trí tuệ do thời gian ban cho.
- Điều kiện là gì?
Tô Bạch đã đi về phía Lâm Chu.
Còn Từ Gia Thành, vốn dĩ ban đầu đối với việc Lâm Chu cứng rắn muốn kéo Tô Bạch cùng tham gia vào chuyện này, anh ta có chút bất mãn, nhưng vẫn thản nhiên ngồi trên xe, thế mà lúc này đây, Từ Gia Thành bỗng nhiên mở cửa xe đi xuống, anh ta từ trên hơi thở của Tô Bạch cảm nhận được một loại cảm giác không thích hợp.
Đây không phải là loại cảm giác kích động và bức thiết khi đứa con biết được tin tức về việc cha mẹ mất tích.
Đây là một loại…
Sát khí!
Đúng thế, vào thời điểm này, trên người Tô Bạch lại tản ra sát khí!
- Trên thực tế, ở nơi đó không chỉ có một chiếc gương cổ mà còn có cả những thứ khác nữa, đó không phải bảo tàng, cũng không phải là vàng bạc, châu báu, đồ bằng ngọc. Lúc trước, tôi và cha mẹ của cậu đã từng cùng đi đến đó, thế nhưng trên đường đi, bọn họ có chuyện nên phải rời khỏi đó, cho nên một lần đó không có hoàn thành, mà tôi, sau khi mất đi sự che chở của bọn họ, tôi lại phải tiếp tục trốn đông núp tây, tránh né sự điều tra và tìm kiếm đến từ vị đại nhân vật kia, vì thế sự việc đó đã bị trì hoãn cho đến tận bây giờ, nếu như cậu không tin, ở chỗ của tôi còn có một bức ảnh, là ảnh chụp chung của tôi và cha mẹ cậu ở trên phà, chắc hẳn cậu vẫn còn nhớ được dáng vẻ của cha mẹ mình nhỉ.
Tô Bạch đi đến trước mặt Lâm Chu, khoảng cách giữa hai người chỉ có hai mét.
- Ông có còn gì muốn nói không?
Ánh mắt Tô Bạch nhìn thẳng vào Lâm Chu.
- Cậu hãy nhìn dáng vẻ hiện tại của tôi đi, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩa qua, thật ra cha mẹ của cậu rất có thể cũng giống như tôi à?
Lúc nói ra những lời này, dáng vẻ của Lâm Chu rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc có chút không đúng trên người Tô Bạch.
- Ồ, phải không?
Khóe miệng của Tô Bạch mang theo nụ cười, trực tiếp nhấc cổ Lâm Chu lên, Tô Bạch bóp cổ Lâm Chu hoàn toàn khác với lúc trước Từ Gia Thành bóp cổ ông ta, Từ Gia Thành là có chừng mực, còn Tô Bạch thì hoàn toàn không có chừng mực gì cả.
- Tô Bạch, anh buông cha tôi ra.
Dĩnh Oánh Nhi ở bên cạnh lo lắng nói.
- Cút!
Tô Bạch khẽ quát một tiếng, một đạo cương khí từ trên người Tô Bạch quét ngang ra ngoài, trực tiếp quét Dĩnh Oánh Nhi ngã trên mặt đất.
- Cảm ơn ông đã nói cho tôi biết về tin tức của cha mẹ mình.
Tô Bạch tiếp tục nhìn Lâm Chu và nói chuyện, đồng thời móng tay của hắn đã đâm vào trong cổ của Lâm Chu, phát ra một tiếng ma sát chói tai.
- Thế nhưng, tôi không tin cha mình sẽ trở thành một khối sáp thi ghê tởm như vậy, đồng thời vẫn luôn sống tạm bợ cho qua ngày, giống như một con chuột ở dưới cống nước bẩn, nếu như ông ấy lấy dáng vẻ này xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi sẽ đích thân giết chết ông ấy, không chút do dự.
- So một hình tượng cha mẹ buồn nôn như thế, ngược lại tôi thật đúng là nguyện ý để bọn họ giống như trong trí nhớ của tôi, chính là qua đời sau khi tai nạn giao thông, dứt khoát đơn giản như thế, tránh cho việc bọn họ xuất hiện phá hỏng “ký ức tốt đẹp” trong tuổi thơ của tôi…
Đúng thế, là ký ức tốt đẹp…
Từ Gia Thành lẳng lặng xuất hiện ở sau lưng Tô Bạch, lần này hình ảnh có chút tương tự như lúc trước, chẳng qua lần trước là Từ Gia Thành bóp cổ Lâm Chu, kết quả lại bị Tô Bạch đến phá Từ Gia Thành, còn lúc này đây đổi thành Tô Bạch bóp cổ Lâm Chu, Từ Gia Thành xuất hiện ở sau lưng Tô Bạch.
Đây là đang nhắc nhở Tô Bạch, anh tùy tiện chơi như thế nào cũng được, nhưng không được quá mức, người này, tôi muốn ông ta còn sống.
Vẻ mặt của Lâm Chu vẫn rất bình tĩnh, cũng không biết có phải là vì sáp thi, khiến cho nét mặt của ông ta trở nên cứng ngắc, hay là thật ra trong nội tâm ông ta vẫn luôn duy trì không chút bận tâm.
Dĩnh Oánh Nhi bò dậy, cô ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, cô biết, lấy quan hệ của mình và Tô Bạch, nếu như Tô Bạch thật sự muốn giết cha cô, như vậy cho dù chính mình có cầu xin cũng chỉ là làm chuyện vô bổ.
May mắn, Tô Bạch không có ý định giết người, ngay sau đó, hắn nới lỏng ngón tay của mình ra, để lại mấy lỗ máu trên cổ Lâm Chu, ông ta ngã rầm xuống mặt đất, hô hấp cũng trở nên rất yếu ớt, đầu tiên là ông ta phát bệnh, sau đó lại bị Từ Gia Thành và Tô Bạch liên tiếp thay phiên nhau giày vò một lần, lúc này ông ta đã có chút thế suy sức yếu.
Đương nhiên, đây là do Tô Bạch quả thật không có ý định hạ sát chiêu, nếu không lấy thi độc của hắn, mười cái Lâm Chu cũng chết chắc rồi.
Vứt Lâm Chu xuống, Tô Bạch quay người đi, Từ Gia Thành ở phía sau lưng lại ngáp một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra nói:
- Ngay cả tin tức về cha mẹ mình cũng không để ý, anh thật đúng là có bản lĩnh.
Đối mặt với sự trào phúng của Từ Gia Thành, Tô Bạch không để bụng chút nào, hắn không đuổi theo Lâm Chu hỏi tin tức của cha mẹ mình, cũng không tiến thêm một bước đi hỏi điều kiện của Lâm Chu, bởi vì Tô Bạch không mắc bẫy này.
Từ khi Tô Bạch sáu, bảy tuổi, cha mẹ hắn đã rời đi, hắn đã một mình cô đơn, độc lập trong gần 20 năm, lại không phải phim truyền hình lâm li bi đát gì, lúc cha mẹ Tô Bạch rời đi, bản thân hắn còn quá nhỏ, thời gian dài như vậy, hắn vẫn luôn một mình sinh hoạt và lớn lên, nói thật lòng, việc đối với cha mẹ mình có bao nhiêu quyến luyến, bao nhiêu tưởng niệm, vì một chút tin tức của bọn họ mà lo lắng đến chết đi sống lại, điều này không thực tế.
Ở trong nhận thức của Tô Bạch, cha mẹ hắn đã qua đời, điều này cũng rất tốt, không cần đi đoán loại chuyện bọn họ có phải là thính giả, có phải bọn họ còn sống hay không, bản thân hắn đã làm cô nhi gần 20 năm, chính hắn không nợ bọn họ.
.