Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 545 - Chương 545 Đụng Vào Tổ Chức

Chương 545

Đụng Vào Tổ Chức


Từ Gia Thành đưa tay ra, kéo Lâm Chu đang nằm trên mặt đất lên, một luồng khí màu trắng Bạch Hổ tràn vào trong cơ thể của Lâm Chu, giúp đỡ Lâm Chu điều dưỡng thân thể, sau đó nói:


- Được rồi, nếu như anh ta không đi, ông cũng bớt nghĩ đi.


- Em vẫn rất khó có thể tưởng tượng được, không thông qua Phát Thanh Khủng Bố, thế mà lại có người sống quá 100 năm, hơn nữa còn vĩnh viễn giữ được thanh xuân.


Huân Nhi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rất ngạc nhiên nói:


- Khi em chưa trở thành thính giả, em vẫn luôn cho rằng thế giới này rất đơn thuần.


- Trên thực tế, thế giới hiện thực rất thần bí, có lẽ còn phong phú hơn so với cái được gọi là thế giới chuyện xưa.


Tô Bạch ăn một miếng thịt bò bít tết, mùi vị khá ngon, là cảm giác mà bản thân hắn rất thích, trước đây, câu lạc bộ giết người của hắn thường xuyên dùng nơi này để liên hoan.


Sau khi Tô Bạch từ chỗ Lâm Chu rời đi, hắn lập tức nhận được lời mời đi ra ngoài ăn cơm của Huân Nhi, Tô Bạch đem chuyện lúc trước kể qua cho Huân Nhi nghe.


- Đáng tiếc ông ta không phải là thính giả.


Huân Nhi cảm thán nói, sau đó lại lập tức cười tự giễu: - Được rồi, ông ta cũng không thể nào là thính giả được, thính giả sống một trăm năm, điều này cũng không có khả năng lắm.


Đúng thế, thính giả sống 100 năm, đến cùng là đã trải qua bao nhiêu thế giới chuyện xưa?


Rốt cuộc người này cường đại đến mức nào?


- Đúng rồi, sự việc của cha mẹ anh, anh thật sự buông xuống sao? – Huân Nhi hỏi.


Tô Bạch khẽ gật đầu:


- Hành động kia, tôi không có nhiều hứng thú tham gia cho lắm, hơn nữa tôi thật sự rất chán ghét dáng vẻ người khác tự cho mình là đúng, đi uy hiếp tôi.


- Cũng đúng, anh thật vất vả mới đi ra được bóng ma tâm lý kia, hiện tại bảo anh nhảy vào lại, quả thực không cần thiết.


Huân Nhi cầm dao nĩa lên, cũng bắt đầu ăn.


- Em thì sao, khoảng thời gian gần đây trôi qua như thế nào, chắc hẳn lại một lần nữa đi làm lại rồi nhỉ.


- Vẫn ổn, cơ hội lần trước em đã tự mình từ bỏ, hiện tại chuyển đến một ban ngành tương đối nhàn hạ, mỗi ngày không có nhiều chuyện cần làm, ngồi ngẩn người, sau đó suy nghĩ về nhân sinh.


- Như thế cũng tốt.


Nói đến đây, Tô Bạch bỗng nhiên nhớ đến Sở Triệu, lúc này, hắn không chút biến sắc hỏi:


- Gần đây Sở Triệu có liên lạc nhiều với em không?


- Vẫn bình thường, không phải thường xuyên liên lạc.


Huân Nhi lắc đầu:


- Nhưng thỉnh thoảng vẫn đi ra ngoài họp mặt, ăn một bữa cơm gì đó, anh là người bận rộn, thường xuyên chạy ra bên ngoài, em và Sở Triệu cũng không có nhiệm vụ hiện thực gì cần đi làm. Thật ra phần lớn thời gian đều ở Thượng Hải, cho nên số lần em và cậu ta gặp mặt nhiều hơn anh một chút.


- Vậy gần đây cậu ta có cử chỉ nào khác thường không? - Tô Bạch hỏi.


- Cử chỉ khác thường?


Huân Nhi lắc đầu: - Không có, chẳng qua gần đây hình như cậu ta kết giao với một vài người bạn, lần trước em còn gặp phải, kết quả, cậu ta không giới thiệu cho em biết, thay vào đó xem em là một người bình thường.


Thật ra Huân Nhi không có suy nghĩ quá nhiều, bất kỳ một thính giả nào đều sẽ tự nhiên thành lập vòng tròn thính giả của chính mình, cho dù là người có tính cách quái gở như Tô Bạch cũng có đám người mập mạp, hòa thượng là vòng tròn tương đối cố định, những thính giả cấp thấp tự nhiên cũng sẽ có vòng tròn thính giả cấp thấp của riêng mình, Huân Nhi cảm thấy điều này rất bình thường.


Nhưng ở trong mắt Tô Bạch lại không bình thường, rất hiển nhiên, đám người đó hẳn là của tổ chức kia, cái tổ chức có sự lan truyền nhanh giống như tế bào ung thư, Tô Bạch không chắc có phải trước kia cũng đã có các tổ chức tương tự như thế này hay không, dù sao cái nghề bán hàng đa cấp này, từ cổ chí kim, từ trong hay ngoài nước đều chẳng có gì mới lạ, Phát Thanh Khủng Bố đã được xây dựng từ nhiều năm rồi, chẳng lẽ đến tận bây giờ mới bắt đầu có người đầu tiên có dũng khí làm điều này?


Chẳng qua nếu như Sở Triệu không cố ý kéo Huân Nhi vào trong tổ chức kia, xem như là còn có chút lương tâm, nhưng lần trước người phụ nữ treo cổ tự sát kia là chuyện gì? Rốt cuộc ở trong sự việc kia, Sở Triệu tham dự bao nhiêu, rốt cuộc anh ta có biết tình hình không?


Tô Bạch bỗng nhiên cảm giác được có chút phiền, nếu như ở giữa hắn và Sở Triệu không có nhiều quan hệ như thế, chính mình cũng sẽ không có nhiều phiền não như vậy, lúc này Tô Bạch tương đối hoài niệm cảm giác người cô đơn, thật ra không có gì cố kỵ cũng là một chuyện rất vui vẻ.


Ăn được 7, 8 phần thịt bò bít tết, Tô Bạch cầm giấy ăn lau miệng, sau đó lại nhìn Huân Nhi:


- Em mời khách nhé.


- Biết rồi, đại thiếu gia nghèo túng của em.


Huân Nhi biết tình hình hiện tại của Tô Bạch, chi phí của nhà hàng này rất cao, hơn nữa bản thân cô ta còn mở một chai rượu vang đỏ, tự nhiên là do chính mình đến mời khách, chỉ là lúc đem thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ, trong lòng Huân Nhi không khỏi cảm thấy thổn thức, sự thay đổi của Tô Bạch quả thật là rất lớn, không riêng gì vấn đề có tiền hay không, mà ngay cả thói quen sinh hoạt, thậm chí là khí chất trên người Tô Bạch đều có khác biệt rất lớn với trước kia, đây chính là ảnh hưởng và thay đổi của Phát Thanh Khủng Bố đối với thính giả ư?


- Trước đó em đã dặn đầu bếp chuẩn bị sẵn bánh ngọt và kem ly để đóng gói mang về cho con nuôi của em ăn.


Con nuôi mà trong miệng Huân Nhi nhắc đến, dĩ nhiên là chỉ tiểu gia hỏa rồi.


- Ừ.


Thật ra da mặt của Tô Bạch khá dày, không chút nào có giác ngộ xấu hổ vì đi ăn chùa của bạn nữ.


Xách theo túi đồ, rời khỏi nhà hàng, Huân Nhi không đi lấy xe của mình mà chính là ngồi lên xe của Tô Bạch.


- Trong xe của anh cũng quá bẩn rồi.


Huân Nhi lấy một tờ khăn ướt lau đi bụi bẩn xung quanh:


- Chiếc xe này nên đi rửa rồi, giống như trong cuộc sống vậy, có thể cải thiện sinh hoạt tốt hơn một chút.


- Tôi hiểu.


Tô Bạch lơ đễnh nói, lúc chuẩn bị lái xe rời đi lại bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc xe tương đối quen mắt lái đến.


- Đây là xe của Sở Triệu.


Huân Nhi có chút ngoài ý muốn nói:


- Hôm nay em cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, nếu như cậu ta đến sớm một chút, chúng ta có thể ngồi cùng bàn rồi.


Sở Triệu bởi vì thân phận cảnh sát của mình, đương nhiên anh ta không có khả năng tùy tiện đổi sang một chiếc xe sang trọng, xe của anh ta đã nhiều năm chưa đổi rồi.


Huân Nhi đang chuẩn bị xuống xe ra ngoài chào hỏi, kết quả Tô Bạch lại ấn nút khóa cửa xe xuống.


- Khoan đã.


Huân Nhi hơi nghi hoặc một chút, nhưng không nói gì.


Xe của Tô Bạch đỗ ở một góc bên trong cùng bãi đậu xe của nhà hàng, vì lẽ đó Sở Triệu hẳn là không phát hiện ra chiếc xe Poussin này, anh ta lái thẳng xe vào tìm một chỗ để đỗ, ngay sau đó, ở phía xa, Tô Bạch nhìn thấy Sở Triệu đỗ xe xong, đi theo hai nam, một nữ cùng đi về phía vị trí thang máy trung tâm trong bãi đậu xe.


- Đây chính là đám bạn của cậu ta mà em đã nhắc đến sao? – Tô Bạch hỏi.


Chương 545

Bình Luận (0)
Comment