Chương 546
Thanh Lý Môn Hộ
“Người phụ nữ này, lần trước em đã gặp qua, còn hai người đàn ông này thì em chưa thấy.”
- Xem ra có khá nhiều người.
Tô Bạch thở ra một hơi, nói thật lòng, Tô Bạch đang do dự, hắn không biết mình nên làm như thế nào, trực tiếp đi đến lôi Sở Triệu về ư, Sở Triệu chưa chắc đã lĩnh tình của hắn, hơn nữa mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, anh ta không phải là trẻ con, cho dù phía trước có là hố lửa đi chăng nữa, chính anh ta là người lựa chọn nhảy vào.
- Đi thôi.
Cuối cùng Tô Bạch đưa ra quyết định, khởi động xe chuẩn bị rời đi, thật ra nếu như tráo đổi vị trí của Huân Nhi và Sở Triệu, có lẽ lựa chọn của Tô Bạch sẽ khác, dù sao quan hệ giữa hắn và Sở Triệu đã sớm có vết rách, hơn nữa Sở Triệu tình nguyện đi tin tưởng tổ chức kia cũng không chịu tin hắn - một người thính giả có thực lực và thâm niên hơn anh ta, điều này cũng cho thấy một vấn đề nhất định.
Hình như Huân Nhi cũng đã nhận ra được chút gì đó vi diệu trong bầu không khí, cô ta không nói gì, tiếp tục an tĩnh ngồi bên ghế lái phụ.
Có đôi khi, phụ nữ quả thật thông minh và nhạy bén hơn đàn ông.
Thế nhưng, ngay khi xe của Tô Bạch vừa mới rẽ lên, chuẩn bị đi lên dốc, một chiếc xe Audi cứ như thế lao xuống, đây là lối ra của bãi đậu xe, xe ở bên ngoài muốn vào sẽ không đi theo lối này, hơn nữa nhìn từ tốc độ của xe để xem xét, căn bản không phải đến để đỗ xe.
Tô Bạch lập tức đánh tay lái sang bên, giẫm phanh, khó khăn lắm mới thoát được khỏi việc bị chiếc xe Audi va vào, ngay sau đó, tốc độ của chiếc xe Audi kia thế mà không giảm, vọt thẳng về phía bên đám người Sở Triệu.
Trước đó tiếng ma sát chói tai đã khiến đám người Sở Triệu cảnh giác, thấy chiếc xe Audi này lao đến, mấy người Sở Triệu cũng nhanh chóng né tránh.
Két!
Chiếc xe Audi thắng gấp, dừng lại, ngay sau đó từ trong xe có hai người đeo mặt nạ ác quỷ đi xuống:
- Bốn người các ngươi lại dám mưu đồ bí mật phản bội tổ chức!
- Cái gì gọi là mưu đồ bí mật phản bội, các người xem chúng tôi như súng để sử dụng, đừng cho rằng chúng tôi không nhìn ra!
Người phụ nữ đứng bên cạnh Sở Triệu bác bỏ, nói: - Hơn nữa đều là thính giả với nhau, anh thật sự dám ra tay với chúng tôi ở trong thế giới hiện thực ư?
- Ha ha ha.
Một người đàn ông đeo mặt nạ vung tay lên, một tờ giấy có chữ ký và vân tay rơi xuống:
- Lúc trước khi các người đồng ý gia nhập vào tổ chức đã tuyên thệ vĩnh viễn không bao giờ phản bội, người vi phạm sẽ bị diệt trừ, hiện tại chúng tôi ra tay với các người là việc phù hợp với nhân quả.
Tô Bạch vẫn luôn ngồi trong xe không có động tĩnh gì, sau khi nghe thấy câu này, hắn vô thức vỗ vào vô lăng, cảm thán.
- Mẹ kiếp! Còn có thể chơi như vậy.
Tô Bạch bỗng nhiên có một loại cảm giác rất buồn cười, có một loại cảm giác quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố bị chơi hỏng rồi.
Trên thực tế, loại cảm giác này, từ rất lâu trước kia, Tô Bạch đã sớm có, đó chính là Phát Thanh Khủng Bố coi thính giả và thế giới chuyện xưa như một trò chơi để vui đùa, nhưng tại sao lại không phải là thính giả coi Phát Thanh Khủng Bố thành trò chơi, đồng thời chơi đùa với nó?
Rất nhiều quy tắc, rất nhiều con đường, thật ra trong lòng mọi người đã biết được rõ ràng, giống như một người chơi già dặn kinh nghiệm đã sớm thăm dò hết được những kịch bản thường thấy trong trò chơi.
Giống như trước đó giữa Tô Bạch và Từ Gia Thành, trên thực tế hai người bọn họ đều rõ ràng, sau khi Từ Gia Thành từ bỏ phản kháng, cứ như thế ăn một quyền của Tô Bạch, thật ra quan hệ nhân quả giữa hai người đã được xem như là xóa bỏ, dù sao lúc trước, tuy Từ Gia Thành sai khiến người ta đi giết Tô Bạch, nhưng Tô Bạch không chết, ngược lại còn vì họa được phúc, lấy được khối huyết ngọc của Từ Gia Thành, đồng thời việc đó cũng không gây nên tổn thất lớn gì cho Tô Bạch. Hơn nữa khoảng cách từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ đã đủ dài, sau khi Từ Gia Thành lấy ra thái độ “xin lỗi” và chấp nhận chịu đựng một đòn để trả giá, nếu như Tô Bạch còn tiếp tục dây dưa, đến khi đó quan hệ nhân quả sẽ phải tính lên đến đầu hắn.
Thật ra quy của của Phát Thanh Khủng Bố tương đương với cái gọi là “đạo lý”, hơn nữa còn là loại “đạo lý lớn” rất thông tục và dễ hiểu, trên thực tế nó rất dễ lý giải, đồng thời cũng rất dễ phỏng đoán, chẳng qua loại “đạo lý lớn” này thường khó mà được quán triệt và thi hành trong thế giới hiện thực, bởi vì mỗi người đều tham lam, sự lựa chọn của mỗi người đều căn cứ vào cái mông quyết định cái đầu, cho nên “đạo lý lớn” kia phần lớn thường tồn tại giống nhưng một loại Không Trung Lâu Các, rất tốt đẹp, rất thông tục nhưng lại không có tác dụng gì.
[1: Cái mông quyết định cái đầu: Đây là từ lóng trên mạng, xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, dùng cách nói văn vẻ hơn chính là vị trí quyết định suy nghĩ, một người thường ngồi ở vị trí nào sẽ quyết định góc độ và phạm vi suy nghĩ của người đó.
2: Không Trung Lâu Các: Thường dùng để nói những thứ hư cấu hoặc là lý luận không thực hiện được.]
Cũng chính vì thế, khi bản thân Phát Thanh Khủng Bố lấy ra quyền uy tuyệt đối, đem “Đạo lý lớn” này ra ngoài, những thính giả lộ ra rất không thích ứng, bởi vì quá hài hòa, cũng quá tốt đẹp và quá tinh tế rồi.
Nếu như ngay từ đầu, lúc tổ chức kia thu nạp thành viên, cho thành viên mới kia một phần thưởng nhất định, sau đó đưa bọn họ đi tẩy não, đến sau cùng để bọn họ tuyên thệ, đồng thời viết xuống khế ước, như vậy chờ đến lúc những thành viên này chuẩn bị phản loạn, rời ra ngoài, tổ chức kia đương nhiên có tư cách “thanh lý môn hộ”, bởi vì bọn họ có lý, có chứng cứ, đạo lý hoàn toàn thông suốt.
Cứ như thế, thật ra thay đổi lớn nhất chính là, thông qua sự vận hành của tổ chức, tìm cách tránh né quy tắc giữa những thính giả không được tùy ý công kích lẫn nhau.
Cho đến bây giờ, Tô Bạch mới rốt cuộc hiểu rõ, sở dĩ cái tổ chức kia có thể nhanh chóng phát triển lớn mạnh như thế là vì, tẩy não và mê hoặc chỉ là những thủ đoạn ban đầu, nhưng càng về sau sẽ có những biện pháp cường ngạnh hơn, theo cách đó, cứ tiếp tục như vậy, tổ chức kia sẽ phát triển thành một quy mô có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ngồi ở trong xe, Tô Bạch đang suy nghĩ đến những thứ này, còn Huân Nhi thì rất lo lắng nhìn mấy người đã bắt đầu ra tay.
Hai quỷ võ giả mang theo mặt nạ ác quỷ, trên người mặc tương tự như trang phục của võ sĩ, nhìn qua dáng vẻ quả thực rất dọa người, đương nhiên xuống tay quả thật rất dứt khoát lưu loát, ít nhất là lúc đối mặt với đám người Sở Triệu thì có ưu thế áp đảo.
Hai quỷ võ giả đều là thuộc loại hình cường hóa cận chiến, nhưng không phải là loại hình cường hóa võ sĩ gì đó, trong đó có một người hẳn là cường hóa cổ võ, người còn lại là cường hóa đao pháp, còn bốn người bên phía Sở Triệu kia, có vẻ như chủng loại phong phú, thế nhưng chủng loại phong phú, khi đối mặt với thế công rất sắc bén và quả quyết của hai quỷ võ giả, bốn người kia căn bản không có lực chống đỡ gì.
Trong tay Sở Triệu cầm một thanh trường cung, thanh trường cung này là trước đó Tô Bạch đưa cho anh ta. Lúc trước Tô Bạch trao đổi đồ với mập mạp, trên đường về nhà gặp phải vụ lừa đảo của thính giả, sau đó Tô Bạch giết chết ba thính giả kia, tất cả chiến lợi phẩm đều để Sở Triệu và Huân Nhi phân chia, Huân Nhi lấy chiếc dùi màu tím, còn Sở Triệu thì lấy chiếc trường cung này.
Dạo này bạn phụ trách truyện bắt đầu đi làm, cho nên bộ này sẽ không ra đều như trước, mong các đh thông cảm, có thời gian sẽ tranh thủ dịch bù.