Chương 547
Có Nên Cứu Sở Triệu Không
Thế nhưng, đối mặt với công kích cận chiến của đối phương, Sở Triệu căn bản không có cơ hội và cũng không thể đứng thẳng người giương cung tên lên bắn, anh ta chỉ có thể coi trường cung như một thứ vũ khí phòng ngự, rất miễn cưỡng mới có thể ngăn cản được thế công đến từ đối phương.
- Anh không xuống xe giúp anh ta à?
Huân Nhi nhìn Tô Bạch, cô ta không có vội vã tự mình đi xuống xe trước, mà chính là hỏi qua ý kiến của Tô Bạch, đương nhiên, một phần là bởi vì hiện tại Tô Bạch đã khóa cửa xe lại, bây giờ, nếu như cô ta muốn đi xuống, trừ khi là đánh vỡ cửa sổ xe, nếu không, thật đúng là không có cách nào. Thế nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào để cho chính mình và Tô Bạch đoạt tuyệt, cho dù là Sở Triệu hay Tô Bạch, cả hai đều là bạn tốt của cô ta, hiện tại Huân Nhi thật đúng là rất khó xử.
Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, làm như không có việc gì xảy ra, hút một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói, ánh mắt hơi nheo lại, mang theo tư thái không chút quan trọng, nói:
- Tôi cảm thấy có một vài thời điểm, phong cách hành sự của tôi quá mức làm theo ý mình rồi.
- Hả?
Huân Nhi vừa nhìn tình hình chiến đấu bên kia, vừa nhìn về phía Tô Bạch bỗng nhiên nói ra câu nói có chút… Không hiểu thấu.
- Ý của tôi là, tôi thường xuyên làm việc mà không cân nhắc đến cảm thụ của người khác, tôi cảm thấy dáng vẻ đó quả thật không tốt, giống như bây giờ vậy, Sở Triệu gặp nguy hiểm. Rất hiển nhiên, cậu ta thật sự có nguy hiểm, nhưng em cứ như thế đi xuống giúp cậu ta, với thực lực của em, cho dù thêm vào cũng không đánh lại được hai người kia, xuống dưới không có tác dụng gì, ngược lại sẽ chỉ cùng cậu ta bị cuốn vào trong chuyện này. Đến lúc đó, nếu như hai người các em đều chết, ngược lại Sở Triệu sẽ cảm thấy rất áy náy, áy náy vì cậu ta đã làm liên lụy đến em, không phải sao?
Trên mặt Huân Nhi tràn ngập vẻ không hiểu, hỏi:
- Thế nhưng, chẳng phải còn có anh sao?
- Tôi?
Tô Bạch vươn một ngón tay ra, chỉ vào mặt mình.
- Em biết vì sao quan hệ giữa tôi và cậu ta chẳng còn tốt nữa không? Nhiệm vụ hiện thực lần trước liên quan đến vụ án đầu độc, em cũng biết đúng không?
Huân Nhi khẽ gật đầu: - Từ trong bức ảnh mà Sở Triệu gửi đến, anh đã phát hiện ra điểm không đúng, sau đó đã lập tức từ Cửu Trại Câu về Thượng Hải để giúp Sở Triệu.
- Sau cùng, bạn gái của cậu ta bị tôi đưa về, chờ lúc cậu ta đi ra khỏi cửa nhà tôi, cô bạn gái kia của Sở Triệu đã lập tức cầm súng tự sát trước mặt cậu ta.
Tô Bạch nhún vai nói: - Sau đấy con hàng này mắng tôi suốt mấy tháng liền, mỗi ngày liên tục gọi điện thoại đến quấy rầy tôi, còn tới chặn ở cửa nhà, để tôi cho cậu ta một lời giải thích.
- Em hiểu, em cũng rất lý giải điều đó, khi đấy, Sở Triệu còn chưa phải là thính giả, vì thế cho dù có nói cho anh ta biết về những sự việc liên quan đến nhiệm vụ hiện thực thì ngay lập tức trí nhớ của Sở Triệu cũng sẽ bị xóa đi, anh cũng không có cách nào khác…
Huân Nhi nói.
- Đúng thế, sau đó tôi cảm thấy rất phiền, cho nên đã đánh gãy chân của Sở Triệu, để cậu ta ở nhà suy nghĩ, đừng đến làm phiền tôi.
“…” Huân Nhi: - Việc này… Việc này em cũng biết rõ.
- Sau này, em và cậu ta đều trở thành thính giả, chân tướng của sự việc kia cũng trở nên rõ ràng, nhưng cái gai đó đã chôn sâu trong lòng rồi. Huân Nhi, chẳng lẽ em không cảm nhận được ư, quan hệ giữa tôi và cậu ta đã sớm không còn giống như trước kia, khi mà mọi người cùng nhau thành lập nên câu lạc bộ giết người, đã… Ừm… Có chút biến chất.
Tô Bạch nghiêm túc giải thích ý nghĩa ở sâu trong lòng mình.
Ánh mắt của Huân Nhi nhìn về phía cuộc chiến ở phía xa, bốn người bên phía Sở Triệu thì đã có hai người bị trọng thương, ngã trên mặt đất, máu tươi tràn ra, chỉ còn lại Sở Triệu và một tên gia hỏa hình như thuộc loại hình cường hóa người sói vẫn còn tiếp tục đối chọi, thế cục quả thật rất nguy cấp, thế nhưng lúc này đây, Tô Bạch thế mà còn đang nói với cô ta những chuyện này, Huân Nhi thật đúng là có loại cảm giác gấp đến phát khóc rồi.
- Đây là chuyện rất bình thường, Tô Bạch, anh cũng phải hiểu, dù sao không phải mỗi người đều có thể nghĩ được thông suốt chuyện này, cho dù nghĩ được thông suốt thì trong lòng vẫn sẽ có khúc mắc, đây là việc khó có thể tránh khỏi, em cảm thấy Sở Triệu đã nhìn rất thoáng rồi, bên kia đang rất nguy cấp. Tô Bạch, em cầu xin anh ra tay đi, nếu không sẽ muộn mất, thật sự muộn mất.
Đối mặt với sự sốt ruột của Huân Nhi.
Tô Bạch vẫn còn tiếp tục điềm nhiên như không có chuyện gì, dường như lúc này, Tô Bạch chính là một cậu nhóc hiếu học, cứng rắn muốn giải quyết xong đề thi khó đang bày ra ở trước mặt mình, thật đúng là làm cho Huân Nhi sốt ruột. Thậm chí một bàn tay của Huân Nhi đã đặt ở trên cửa sổ xe, bất kỳ lúc nào cũng có thể phá vỡ cửa sổ xe, đi xuống dưới hỗ trợ. Cô ta quả thật không thể trơ mắt nhìn Sở Triệu cứ như thế chết ở trước mặt mình, mà chính mình lại ở đó thờ ơ.
- Không thể nói như thế được, lúc đầu tôi đã phải chịu mạo hiểm rất lớn để cứu được cậu ta, tôi không cần cậu ta phải cảm kích, thế nhưng loại ngăn cách này, chính là do cậu ta chủ động tạo thành, hiện tại trường cung ở trên tay cậu ta cũng là do tôi tặng. Vốn dĩ chúng ta có thể giống như lúc tạo nên câu lạc bộ giết người, xây dựng nên một vòng quan hệ nhỏ trong giới thính giả, vốn dĩ chúng ta có thể trở thành những người chiến hữu thân thiết và khăng khít nhất, giống như trước kia vậy, thế nhưng hiện tại đã rất khó.
- Em biết không, hôm trước tôi gặp một sự việc, khả năng cậu ta tham dự vào trong đó, rất có thể mục đích chính là vì tính kế tôi, vì kéo tôi xuống nước.
Vẻ mặt của Tô Bạch rất nghi hoặc nhìn Huân Nhi: - Mỗi người đều có quyền được đưa ra lựa chọn cho riêng mình, không đúng ư? Hơn nữa một khi đưa ra lựa chọn gì nên chấp nhận gánh chịu hậu quả đó, không phải sao?
- Hơn nữa, em có tin hay không, nếu như hiện tại tôi đi cứu Sở Triệu, giống như một chúa cứu thế xuất hiện trước mặt cậu ta, Sở Triệu được cứu trở về, sau đó cậu ta không những chẳng cảm kích tôi, thậm chí ở dưới đáy lòng còn càng thêm oán trách tôi, cảm thấy tôi đã giẫm đạp lên tự tôn của cậu ta, cảm thấy tôi xen vào chuyện của người khác, cảm thấy tôi tự ỷ vào việc tự cho mình là bạn của cậu ta, cứ như thế không chút kiêng kỵ gì can thiệp vào cuộc sống của cậu ta.
- Cho dù hiện tại cậu ta sắp bị giết chết, cậu ta rất thống khổ, cậu ta thật sự không muốn chết, cậu ta muốn sống sót, nếu như cứu cậu ta chính là những người khác, trong lòng Sở Triệu sẽ cảm kích, chỉ là nếu người cứu Sở Triệu lại chính là tôi, cậu ta sẽ oán trách, thậm chí là ghi hận.
- Bởi vì tôi là bạn của cậu ta, Sở Triệu cảm thấy tôi là bạn của cậu ta, cậu ta cảm thấy tôi cho rằng mình là bạn của cậu ta, vì thế cậu ta có tư cách, có cảm xúc đi oán trách tôi.
- Em biết không, những thính giả thực tập khác gặp tôi đều sẽ vô thức rất cung kính gọi tôi một tiếng đại nhân, cậu ta thì sao, hôm trước Sở Triệu còn lời thề son sắt yêu cầu tôi đi cùng cậu ta đến cục cảnh sát.
- Em có cảm thấy điều này rất kỳ lạ không?
- Tô Bạch, anh không đi cứu thì em đi cứu, nếu như anh cảm thấy em và Sở Triệu không xứng đáng làm bạn của Tô Bạch đại nhân anh, vậy thì em cũng không dám mặt dày mày dạn bám lấy anh nữa!
Huân Nhi thật sự tức giận rồi, cô ta đánh một chưởng, làm vỡ nát cửa xe.
Tô Bạch thở dài: - Em là phụ nữ, lại còn thích anh, em và cậu ta không giống nhau.
Lúc nghe thấy những lời này, Huân Nhi vừa thẹn thùng lại vừa tức, trong lúc nhất thời, ngoại trừ hơi thở hổn hển, cô ta thật đúng là không biết nói nên nói gì.
- Tay của em bị thương rồi, trong xe có băng y tế, em tự mình băng bó một chút đi, tôi đi giúp cậu ta một lần cuối cùng, kể từ nay, tôi và cậu ta không còn gì dây dưa nữa, nói thật lòng, làm bạn của cậu ta, thật đúng là mệt mỏi, ông đây muốn giúp cậu ta, vậy mà còn phải rối rắm chú ý đến phương thức, có đôi khi, tôi thật đúng là cảm thấy mình đang nuôi một con Husky.
Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên cảm giác được, hình như bản thân hắn thích hợp làm “bạn” với đám người mập mạp và hòa thượng, nên hố thì hố, nên hợp tác thì hợp tác, nên xé rách mặt thì xé rách mặt, mọi người đều ở trong một tiếng tấu và tần suất, ngược lại cảm thấy sòng phẳng, gọn gàng, thật vui vẻ.