Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 588 - Chương 588 Báo Thù

Chương 588

Báo Thù


Lúc bóng dáng màu lam kia chỉ còn chưa tới mười mét, cuối cùng Tô Bạch không thể chịu đựng nổi, sức lực cả người như mất sạch, cơ thể như nước chảy bèo trôi, kế tiếp là trời đất tối sầm xoay tròn và va chạm, sau khi mọi thứ khôi phục lại bình thường, Tô Bạch lại nhìn thoáng qua phía dưới, phía dưới là đáy biển sâu không thấy đáy, mà trải qua chấn động thăng trầm của biển cả vừa rồi, phẫn nộ và cảm xúc như bị bệnh tâm thần của Tô Bạch đã phát tiết gần hết, hai chân khẽ đạp, cả người nhanh chóng nổi lên, cuối cùng cũng lộ đầu ra khỏi mặt biển.


Vị trí này đã lệch khỏi khu du lịch Lão Long Đầu, Tô Bạch tự mình bơi lên bờ, rồi ngồi xuống một tảng đá ngầm trên bờ.


Gió ở bờ biển mang theo hơi ẩm và ẩm ướt, đang không ngừng trình diễn tiết tấu tới tới lui lui trên người Tô Bạch, Tô Bạch không thèm để ý, chỉ im lặng ngồi ở chỗ đó.


Không biết là ngồi bao lâu, cũng không biết duy trì loại tư thế này bao lâu, lúc đám mập mạp ngồi xe tìm tới nơi này, đã là mặt trời chiều ngả về tây rồi.


Mập mạp ngồi xe taxi của Tần Dương, anh ta từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh Tô Bạch, rõ ràng là mập mạp đã thay quần áo, cánh tay phải cũng được dùng băng vải cố định, đối với anh ta mà nói, trái lại không cần dùng thạch cao, dù sao bắt đầu thế giới chuyện xưa kế tiếp, cũng có thể phục hồi như cũ, anh ta chẳng muốn tốn tâm tư đi chữa trị.


Trên xe, Tần Dương duỗi tay ra ngoài cửa sổ gảy tàn thuốc, ngồi ở vị trí ghế lái phụ là Dĩnh Oánh Nhi, hốc mắt của Dĩnh Oánh Nhi hơi lõm xuống, cả người có vẻ rất mệt mỏi, theo sự thiếu hụt linh hồn của Lâm Chu cộng thêm đôi mắt được xưng là cửa sổ tâm hồn của Lâm Chu bị Tô Bạch kiên quyết móc ra, dẫn tới Dĩnh Oánh Nhi cũng thoát khỏi thôi miên của Lâm Chu, khôi phục bình thường, mập mạp đốt chút nước phù chú cho cô ấy uống vào, cô ấy cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần một ít thời gian tĩnh dưỡng.


- Xem ra phía dưới vô cùng đặc sắc.


Tần Dương ngồi ở trên xe có thể thấy được bóng dáng Âu Mỹbuồn của Tô Bạch, nói thực, Tần Dương không hiểu biết quá nhiều về Tô Bạch, hai người cho dù là ở trong thế giới chuyện xưa hay là trong thế giới hiện thực, đều chỉ quen biết hời hợt, nhưng thực lực của Tô Bạch đã tăng vọt lên, Tần Dương vẫn rất tán thành, mà có thể khiến thính giả thâm niên trái tim như sắt đá này lập tức trở nên cô đơn như vậy, Tần Dương thật sự cảm thấy có hứng thú rốt cuộc là phía dưới đã xảy ra chuyện gì.


Nhưng Tần Dương cũng biết họ hàng có khác, mình sẽ không chủ động tới hỏi, cho dù thật sự có tính tò mò rất mãnh liệt, là người của Tần Hoàng Đảo, anh ta sẽ không tự mình đi ra biển xem.


Đôi mắt của Dĩnh Oánh Nhi cũng đang nhìn về phía Tô Bạch:


- Anh ta đang trên đà nổi cơn thịnh nộ.


Dĩnh Oánh Nhi nghiêm túc nói:


- Im lặng càng lâu, càng chứng minh bùng nổ càng mãnh liệt.


- Ồ... Tôi đã quên, cô là một nhà tâm lý học, nhưng hoạt động tinh thần của những người như bọn họ, khác với những kiến thức mà cô học trong trường từ thầy cô.


Tần Dương nói xong, lại hít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói.


Dĩnh Oánh Nhi nhìn Tần Dương một lát, là nhìn vô cùng nghiêm túc, nói:


- Bề ngoài nhìn như kiên cường, nhưng trên thực tế cần phải theo nếp cũ và theo một chế độ suy nghĩ bình thường nhất định mới có được sự thoải mái trong lòng, thực ra anh liên tục sống trong một loại trạng thái lừa gạt bản thân, anh luôn nói với chính anh, thậm chí là tự thôi miên bản thân, để anh không vượt qua các quy tắc, sự bảo vệ của anh, nỗi nhớ của anh, mọi thứ anh quý trọng và mọi thứ anh xem trọng, thực ra đều bị anh lấy ra làm công cụ để gây ra sợ hãi trong khu vực của anh.


- Sợ hãi, đối với anh mà nói giống như là một con đập lớn sắp vỡ, anh lấy ra hết những thứ mà anh có đặt ở phía trên...


- Đủ rồi!


Tần Dương ném mạnh tàn thuốc, hất mặt nhìn bên ngoài cửa sổ, không nhìn về phía Dĩnh Oánh Nhi nữa, ăn ngay nói thật, mình vừa rồi thật sự có loại cảm giác thẹn quá hóa giận vì những thứ ở sâu trong lòng bị vạch trần.


...


- Từ Gia Thành, Lâm Chu và Hải thiếu gia hẳn là chưa chết, có lẽ đã tự mình lén lên bờ rời đi.


Mập mạp đứng phía sau Tô Bạch vừa nói vừa lấy thuốc lá trong túi ra:


- Tiểu Lâm hẳn là đã chết hoàn toàn, tôi trùng hợp nhặt được một vài thứ trên người anh ta ở bờ biển.


Tô Bạch không nói chuyện, vẫn sững sờ thẫn thờ nhìn mặt biển.


- Tiểu Bạch, cậu chạy ra ngoài rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế, tôi ở ngay phía sau cậu, cuối cùng chỉ Âu Mỹmê hồ đồ bị nước biển đánh loạn hướng một trận, tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Mập mạp thấy Tô Bạch vẫn không có phản ứng, cũng có chút sốt ruột, tố chất tâm lý của Tô Bạch anh ta biết rất rõ, thậm chí còn rõ hơn Dĩnh Oánh Nhi, anh ta biết Tô Bạch sẽ không suy sụp, cho dù gặp phải chuyện gì hắn cũng không suy sụp, bởi vì một khi tâm lý của Tô Bạch bị chạm vào mấu chốt, hắn sẽ phát bệnh, phát bệnh không quan tâm địa điểm.


Tuy hai người không phải là loại bạn hoàn toàn có thể chống lưng cho nhau, nhưng mập mạp thật sự không hi vọng Tô Bạch sẽ đi tới bước kia, dù sao không phải mỗi lần phát bệnh đều có kết quả tốt, đạo lý làm thế nào để không bị ướt giày khi đi dạo bên bờ sông này người nào cũng biết cả.


Lúc này Tô Bạch đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn mập mạp một lát, vươn tay vỗ bả vai của mập mạp, không nói gì, trực tiếp đi về, hắn đi tới phía xe taxi của Tần Dương.


- Gần Tần Hoàng Đảo có người dùng nỏ làm vũ khí, anh có ấn tượng không?


Lúc Tô Bạch hỏi, vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Tần Dương.


Tần Dương im lặng một lát, gật đầu:


- Có rất ít người dùng vũ khí này, loại mà cậu nói hẳn là nỏ phá ma, một loại vũ khí vô cùng đắt tiền, tôi từng thấy người sử dụng nó, người này không phải người Tần Hoàng Đảo, là người Thiên Tân, nhưng thường hoạt động ở vùng này.


- Vậy anh có thể tìm được người này không?


Tô Bạch hỏi.


Tần Dương nhún vai:


- Cậu biết rồi đấy, tôi không thích trêu chọc phiền phức.


Ý là với trạng thái hiện giờ của cậu, ai biết rõ giúp cậu tìm được người kia cậu muốn làm gì, tôi không muốn dính vào.


- Vậy thì anh nói cho tôi tin tức về bọn họ là được rồi.


Tô Bạch bình tĩnh nói:


- Tôi sẽ tự mình đi tìm bọn họ.


Lúc này mập mạp cũng đã đi tới, anh ta nháy mắt với Tần Dương, ý bảo Tần Dương đừng nói, lúc này cảm xúc của Tô Bạch thật sự không ổn định, dù sao ngày mai nói cũng được, đến lúc đó hắn tỉnh táo lại, mọi chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, hiện giờ Tô Bạch khiến người ta có cảm giác như là núi lửa sắp bộc phát.


Tô Bạch mím môi, ánh mắt nhìn về phía mập mạp, trong đôi mắt có huyết quang lướt qua.


Tần Dương cầm lấy một chai nước khoáng trong xe, nếu lúc này không nói cho Tô Bạch, rõ ràng là Tô Bạch sẽ chuyển lửa giận sang người anh ta, bởi vì Tần Dương cảm nhận được, Tô Bạch sắp mất đi cái gọi là lý trí.


- Nhớ rõ tổ chức tông giáo giống như bán hàng đa cấp mà tôi từng nói với cậu không, người kia, là một thành viên trong tổ chức đó, cấp bậc rất cao.


Chương 588

Bình Luận (0)
Comment