Chương 589
Đeo Mặt Nạ, Phóng Thích Tâm Ma
Tần Dương nhìn Tô Bạch, uống một ngụm nước:
- Tôi không biết cụ thể hiện giờ người này ở đâu, nhưng tôi biết trong một nhà trọ ở ven biển Tần Hoàng Đảo, đó là nơi một trong những thính giả cấp thấp của bọn họ tổ chức các buổi tụ họp, nơi đó ở ngay phía sau khách sạn Shangri – La, rất dễ tìm.
Tô Bạch gật đầu:
- Cảm ơn.
Nói xong, Tô Bạch lấy một chiếc mặt nạ trong lồng ngực ra.
Mập mạp vừa thấy cái mặt nạ này, môi run run một lát, tất nhiên là anh ta biết mặt nạ này có hiệu quả gì, nó sẽ khuếch đại những cảm xúc tiêu cực trong lòng người đeo lên nhiều lần, Tô Bạch này vốn định phóng một trận lửa, không riêng gì muốn đốt cháy người khác, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không luyến tiếc muốn thiêu hủy!
Mặt nạ bị Tô Bạch đeo lên mặt, lúc này cơ thể hắn run lên, hơi thở lập tức trở nên nặng nề hơn, cả người khiến người ta có cảm giác giống như là một con mãnh thú, vừa rồi đã chặt đứt tất cả xích sắt bám lên trên người mình!
...
Sâu trong biển rộng, hư ảnh một người đàn ông đang phiêu đãng dưới đáy biển, ở trước mặt người này có một đám kết tinh màu lam, ý thức hư ảnh đã bị nghiền nát, chỉ còn lại chút dấu vết.
- Vừa rồi em thấy được không, thằng bé vẫn rất để ý tới em...
- Tuy anh cảm thấy nói như vậy hơi vô liêm sỉ, nhưng chúng ta có một đứa con thật tốt...
- Lúc trước chúng ta để lại một đoạn ý thức hư ảnh của mình ở đây, cho nên anh và em cũng không biết sau đó bản thể đã làm chuyện gì...
- Nhưng mà xem ra, sau đó chúng ta thật sự dùng phương pháp kia, nếu không cũng sẽ không có thằng bé, thằng bé và chúng ta, ở trên linh hồn và huyết mạch có thiên ti vạn lũ quan hệ...
- Bây giờ thằng bé còn muốn báo thù cho em, thế nào...
- Có phải là cảm thấy rất châm chọc hay không?
- Ý thức hư ảnh của em đã hủy diệt rồi, một đoạn này của anh tồn tại cũng có ý nghĩa không lớn.
Nói xong, hư ảnh người đàn ông này phân liệt phân giải ở biển sâu, cũng hóa thành một đống kết tinh, một lát sau một luồng mạch nước ngầm cọ rửa tới, những kết tinh này đều phân tán ra bốn phía.
Sự bùng nổ bất động sản tồn tại trong hầu hết các thành phố ở Trung Quốc, nhưng sự bùng nổ này thường đi kèm với dư thừa, tình hình này không rõ ràng ở một thành phố lớn tuyến một, dù sao thành phố lớn có thể thu hút người dân từ các tỉnh xung quanh và thậm chí là cả nước tới có năng lực tiêu hóa ổn định, mà những thành phố nhỏ tuyến hai ba bốn thì không có năng lực đó, điều này đã làm xuất hiện rất nhiều “tòa nhà ma” ở thành phố Trung Quốc.
Hàng loạt nhà trọ số người vào ở còn rất thấp, trong tất cả tiểu khu thực ra không gặp được mấy người, đến buổi tối một tòa nhà cao chỉ có hai ba hộ gia đình là sáng đèn, khiến người ta có cảm giác âm âm Âu Mỹu.
Tần Hoàng Đảo cũng có loại tình huống này, theo lý thuyết những tiểu khu này ở sát bờ biển và còn sánh ngang được với “phòng hướng biển”, nhưng lượng tiêu thụ cùng với số người vào ở không cao lắm, thường ngày không có nhiều người ở đây, chỉ là những ngày gần đây, bắt đầu thường xuyên có người cử hành một số tụ họp ở đây, hơn nữa một nhà đăng ký khách sạn đã sang lại một tòa nhà, nhưng vẫn luôn không mở cửa tiếp khách, giống như căn bản không phải vì kiếm tiền.
Thường cách một thời gian, trong tổ chức đều tổ chức hội thính giả ở xung quanh một lần, còn có người đặc biệt đi tuyên đọc giáo lý, giống như bán hàng đa cấp, dẫn dắt bạn kêu hô khẩu hiệu, để mọi người đi lên diễn thuyết, khiến tất cả mọi người cảm nhận được ấm áp của “nhà”.
Đương nhiên chương trình quan trọng nhất là mời người có thâm niên đến giảng một số việc trải qua và kinh nghiệm, đây xem như là hạng mục quan trọng và lý tính nhất, có hạng mục này, tài năng của tổ chức này có chút khác biệt với tổ chức bán hàng đa cấp truyền thống, mà phần lớn người nghe thực ra đều tới vì hạng mục này, nhưng không bài xích tiếp nhận cảm giác nhiệt huyết sôi trào khi mọi người cùng nhau kêu khẩu hiệu trước, thường xuyên qua lại, mọi người trở thành “anh em chị em”, giống như trong tổ chức bán hàng đa cấp chân chính mọi người thường gọi nhau là ông chủ nào đó.
Lúc này, trong một căn phòng được sửa thành phòng họp ngồi gần ba mươi người, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ vừa mới cùng nhau hô khẩu hiệu xong, bây giờ là thời gian trao đổi với nhau.
Người tổ chức cuộc họp này cũng đã nói trước rằng sẽ có một người có thâm niên tới đây chia sẻ vài thứ với mọi người, cho nên hơn ba mươi người này không có ai cảm thấy phiền chán, người thì nói chuyện với người bên cạnh, người thì cúi đầu trầm tư hoặc nghịch di động, còn người có thâm niên kia khi nào sẽ tới, không một ai dám hỏi, bởi vì thính giả không nói gì về nhân quyền hay không nhân quyền, nếu người ta nguyện ý tới chia sẻ vài thứ với bọn họ, đã xem như là nể mặt bọn họ rồi, bọn họ cũng phải biết điều, ví dụ như người có cấp bậc như Lưu Phúc Toàn, khi nhìn thấy Tô Bạch cũng phải nơm nớp lo sợ gọi một tiếng “đại nhân”.
Một chiếc xe Jeep lái vào trong tiểu khu, bởi vì số người vào ở trong tiểu khu rất thấp, anh ta liền lái xe đỗ ngay bên cạnh vườn hoa.
Sau khi Quân Nhi xuống xe thì đốt một điếu thuốc, trên xe chỉ có mình anh ta, Thiết Tử không ở đây, thực ra nếu hoạt động lần này không phải mở cho người mới gia nhập, Quân Nhi chẳng muốn lái tới đây tối nay, ban ngày bị nước biển cuốn trôi đi, lúc này anh ta vẫn còn cảm giác dưới chân không có trọng lượng.
Thuốc hút được một nửa, vứt đi, Quân Nhi bước tới cửa tòa nhà này, vừa giơ tay mở khóa cửa, lông mày anh ta lập tức nhíu lại, lúc này cả người lùi ra ngoài.
“Rầm!”
Một đạo quang ảnh sắc bén xuất hiện ở vị trí anh ta mới đứng, một người đàn ông đeo mặt nạ toàn thân tỏa ra hơi lạnh xuất hiện trước mặt anh ta.
- Anh bạn, muốn nhập hội sao?
Quân Nhi vừa cho tay vào trong túi áo chuẩn bị gửi tin cho Thiết Tử, vừa bắt đầu điều chỉnh hơi thở của mình.
Ai biết đối phương căn bản không để mình xoay vòng vòng, đánh lén không thành công lại lập tức xông tới lần nữa, tư thế này, thật sự là không chết không ngừng, không nói tới ở thế giới hiện thực, cho dù là ở trong thế giới cốt truyện lúc không chịu ràng buộc, hiếm khi xuất hiện tình huống thính giả mặt đối mặt phân sinh tử, tất cả mọi người đều xem trọng một quyền lợi, không có gì là không thể ngồi xuống bàn bạc, cho dù không thể ngồi xuống bàn bạc, cũng có thể vừa đánh vừa bàn bạc, nhưng đối phương căn bản không cho mình cơ hội câu thông.
Khi một quyền của đối phương đánh tới, hai tay của Quân Nhi khép lại, chắn vị trí đỉnh đầu mình, đồng thời hai chân trầm xuống, trọng tâm ép xuống, mặt đất chấn động mạnh một cái, đây là chiêu thức mượn sức từ mặt đất, dựa vào cảm nhận chấn động cộng hưởng giữa bản thân và mặt đất, do đó mượn lực của đất đai để phản chấn.
Một quyền của Tô Bạch đánh xuống, khi tiếp xúc với hai tay của đối phương thì cả người tản ra, sương máu phiêu tán, hoàn toàn từ bỏ cơ hội cứng đối cứng với Quân Nhi, Quân Nhi cản không khí, lực phản chấn ở trên người không có chỗ phát tiết, trái lại khiến khí quan nội tạng của anh ta dao động một trận, trên mặt cũng hiện lưng ửng đỏ.