Chương 590
Một Màn Chém Giết Đẫm Máu
Ngay sau đó, huyết vụ ngưng tụ ở phía sau người Quân Nhi, Tô Bạch hiện thân, một bàn tay vươn ra ghìm chặt cổ Quân Nhi, một cánh tay thì lấy địa ngục hỏa shotgun ra, để ở eo Quân Nhi bóp cò!
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
Lúc cổ mình bị ghìm chặt, cả người Quân Nhi như con chuột bị kim đâm nhanh chóng có phản ứng, lúc này thân hình anh ta nhanh chóng to hơn một vòng, lỗ chân lông toàn thân cũng khuếch trương ra vào lúc này, lông cũng bắt đầu biến dài, hơi thở cũng trở nên trầm trọng hơn.
Tô Bạch chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm cổ Quân Nhi đột nhiên mất hết cảm giác, ngay sau đó hai chân của mình cách mặt đất, còn là loại bị động bay từ dưới lên, cơ thể lập tức mất đi cân bằng, đồng thời quán tính đáng sợ cuốn sạch mà tới, cho dù lúc này hóa thành huyết vụ cũng hoàn toàn không còn kịp rồi.
“Rầm!”
Động tác ném qua vai vô cùng chuẩn, cả người Tô Bạch giống như đạn pháo đập xuống vườn hoa, còn đập thủng vách tường ở tầng thấp nhất, bị đập vào bên trong.
Quân Nhi cường hóa đấu vật, anh ta là người Mông Cổ, thực ra đấu vật là một môn học vấn rất cao thâm, có lẽ người ngoài sẽ cảm thấy rất đơn giản và rất ngốc, xem xét tính chất kém so với các môn thể thao khác, nhưng đấu vật là kỹ thuật đứng đầu để kiểm tra sức mạnh và khả năng phối hợp của chính cơ thể, các đô vật ở cấp độ cao hơn có thể mượn sức mạnh của môi trường xung quanh và thậm chí là sức mạnh của đối thủ để hoàn thành các đòn đánh của mình, ngay vừa rồi, ngay từ đầu Quân Nhi đã mượn đất đai dưới chân tạo ra lực phản chấn, kết quả là Tô Bạch không mắc câu, nhưng sau đó anh ta khéo léo mượn sức khống chế trên người Tô Bạch, ném Tô Bạch ra ngoài thành công.
Nhìn là vừa rồi Quân Nhi chiếm thế thượng phong, nhưng bên hông Quân Nhi ồ ạt có máu tươi chảy ra, cùng với một mảng lớn bị bắn máu thịt mơ hồ đã nói lên, anh ta đã bị thương không nhẹ, hơn nữa Tô Bạch không phải người cường hóa cơ thể có vẻ suy yếu, một cú ném qua vai tuy khiến Tô Bạch khó chịu, nhưng sẽ không khiến hắn mất đi sức chiến đấu.
“Răng rắc...”
Một đống xi măng bay ra, Tô Bạch bước từ trong tường ra, quần áo trên người hắn đã rách nhiều chỗ, giống như là một tên ăn xin, bắp thịt ở nửa người trên đều lộ ra, mặt nạ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, đôi mắt sắc bén mà lạnh lùng lộ dưới mặt nạ.
- Tôi biết cậu là ai rồi.
Cuối cùng Quân Nhi cũng nhận ra thân phận của Tô Bạch:
- Nhưng cậu đang làm gì thế, cậu vô duyên vô cớ phát động tấn công tôi, chẳng lẽ cậu không sợ Phát Thanh Khủng Bố trừng phạt sao?
Động tĩnh ở bên này hấp dẫn sự chú ý của đám thính giả trong tòa nhà này, lập tức có người đi ra đứng trên ban công nhìn xuống dưới, hơi thở của hai người ở phía dưới đều rất cường đại, khiến bọn họ có cảm giác sợ hãi theo bản năng, không ai dám xuống xem náo nhiệt, mọi người chỉ có thể đứng ở trên cao nhìn, loại đối kháng giữa cao thủ như vậy, cũng là chuyện có thể ngộ nhưng không thể cầu, vận khí tốt mà nói, còn có thể đạt được một số dẫn dắt thuộc về mình khi bọn họ giao chiến.
Tô Bạch vẫn không trả lời, hắn căn bản không cần trả lời cũng không muốn trả lời, hắn xuất hiện ở nơi này, hắn đứng ở chỗ này, thực ra là tới giết người.
Sau khi thở một cái, trên làn da lộ ra ngoài của Tô Bạch lây dính từng tầng tơ máu, đường vân của tơ máu rất huyền ảo, tỏa ra một loại hơi thở nội liễm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
“Rầm!”
Tô Bạch giẫm chân, cả người xông về phía Quân Nhi lần hai.
Tuy trong lòng Quân Nhi biết rõ Tô Bạch ra tay với mình như vậy sẽ trêu chọc nhân quả, nhưng anh ta không thể đứng yên ở chỗ này đợi chết, anh ta cũng không muốn lấy cái chết của mình đổi lấy trừng phạt của Phát Thanh Khủng Bố đối với Tô Bạch, như vậy còn có ý nghĩa gì?
Hơi thở của Quân Nhi cũng trở nên càng nặng nề hơn, giống như một con bò lập tức xông về phía Tô Bạch.
Hai người đàn ông lực lượng và tốc độ đều đạt đỉnh lập tức va chạm nhau.
“Ong!”
Một tiếng trầm đục truyền tới, thủy tinh ở hai tầng thấp nhất trong tòa nhà xung quanh đều bị chấn đắc vỡ nát, giống như máy bay chiến đấu bay lướt qua ở tầng trời thấp, mặt đất ở bốn phía cũng trầm xuống nửa mét, lấy khu vực hai người va chạm làm trung tâm, xuất hiện một cái hố hình trứng.
Cánh tay phải của Tô Bạch gãy ra, từ vị trí bả vai bị dập nát, trong cú va chạm vừa rồi, vị trí Tô Bạch phóng thích lực lượng và sức chịu đựng là cánh tay phải của mình, mà bộ ngực của Quân Nhi thì bị đâm lõm xuống, vị trí sau lưng nhô cao, tai mắt mũi miệng đều vì khí quan nội tạng bị hao tổn mà tràn ra máu tươi.
Nhưng khả năng phục hồi của Quân Nhi vô cùng đáng sợ, anh ta khởi động hai tay, trực tiếp nâng Tô Bạch lên, sau đó bắt đầu duỗi cơ thể mình, nhìn bộ dạng hẳn là muốn kéo Tô Bạch thành hai đoạn.
“Rống!”
Trong cổ họng của Tô Bạch phát ra tiếng gầm thét như tiếng của dã thú, trong miệng có hai cái răng nanh sắc bén mọc ra, trực tiếp đâm vào cổ Quân Nhi.
“A a a!”
Quân Nhi phát ra tiếng kêu rên, quả đấm càng không ngừng đánh mạnh vào phần lưng của Tô Bạch, mỗi một kích đều thế đại lực trầm, nhưng Tô Bạch vẫn cắn chặt lấy cổ Quân Nhi căn bản không nhả ra.
Máu tươi...
Đoạn chi...
Sóng khí đáng sợ.
Một màn chém giết đẫm máu này, đã để lại bóng mơ trong lòng tất cả thính giả đang quan sát chiến đấu, loại phương thức giao chiến này, thật sự rất đáng sợ...
- Cái miệng của anh sao lại tiện như thế chưa, tôi đã nháy mắt ra hiệu cho anh đừng nói nữa, anh thế mà còn cố ý nói ra, anh nhất định là cố ý.
Mập mạp ngồi ở trên ghế lái phụ không ngừng mắng.
Tần Dương vừa lái xe vừa hút thuốc, cho dù mập mạp có mắng anh ta, anh ta cũng không tức giận, chỉ rất bình tĩnh nói.
- Lúc cậu ta rời đi, sao anh không kéo cậu ta lại? Chính bản thân anh cũng rõ ràng khi đó người nào không nghe theo tâm ý của cậu ta, cậu ta sẽ ra tay với người đó, anh bảo tôi đi gánh trách nhiệm, sao anh không đi?
Mập mạp bị làm cho nghẹn họng, không ầm ĩ nữa, chỉ dùng hai tay cào tóc mình: - Chuyện lần này lớn rồi, đã một thời gian cậu đã không phát bệnh, tôi còn cho rằng cậu ta đã càng ngày càng khống chế được chính mình, cũng không biết lúc ở phía dưới, rốt cuộc cậu ta đã nhìn thấy gì, người vừa lên đến trên này đã giống như biến thành một người khác vậy.
- Chẳng phải anh đi theo chân cậu ta xuống đó à, anh không nhìn thấy ư?
Tần Dương có chút ngoài ý muốn hỏi.
- Trước đó chúng tôi vẫn luôn đi cùng nhau, sau đó cậu ta đi trước, tôi đi khiêng chiếc gương, kết quả chiếc gương kia tự nhiên vỡ nát, huyệt động cũng sụp đổ, nước biển tràn vào, trực tiếp bị làm cho mơ hồ, chắc hẳn là lúc chúng tôi tách ra, cậu ta đã gặp phải chuyện gì đó.
Mập mạp hít sâu một hơi: - Anh có thể nhanh hơn nữa được không, con mẹ nó, anh thế mà còn ở đây chờ đèn đỏ.
- Anh ngại chậm thì có thể tự mình xuống xe đi bộ.
Tần Dương nói.
Mập mạp sờ lên mặt mình: - Nói thật đi người anh em, thật ra vừa rồi anh cũng muốn mượn đao giết người?