Chương 591
Ngang Sức Ngang Tài
“Tùy cậu nghĩ sao cũng được.”
- Đúng thế, đó là suy nghĩ trong đầu anh, ai có thể chứng minh được chứ? Chắc hẳn anh cũng đã cảm thấy khó chịu với tổ chức kia từ rất lâu rồi, nhưng anh vẫn luôn muốn cùng gia đình mình sinh sống những ngày bình thường ở Tần Hoàng Đảo, đại bản doanh của tổ chức kia chính là ở ngay đây, vì thế Đại Bạch đi đến đó giết loạn một trận xem như cũng giải quyết cho anh một số phiền phức.
- Không phải nội tâm mỗi người đều đen tối như anh đâu, tổ chức kia có tồn tại hay không, đối với cuộc sống của tôi mà nói, nó không ảnh hưởng đến qua nhiều, hơn nữa, trừ khi là trong thế giới chuyện xưa, nếu không, tôi sẽ không đặt bản thân mình ở trên cương vị của một thính giả để đi suy nghĩ vấn đề, còn anh Âu Mỹám hơn nhiều, đừng nghĩ rằng ai cũng Âu Mỹám như anh.
- Ha ha ha, chuyện này thật đúng là thú vị, nếu như ông đây không phải là một thính giả, đoán chừng tôi thật đúng là ngu ngốc đi tin tưởng.
Mập mạp khoanh tay trước ngực: - Hy vọng sự việc không ầm ĩ đến mức quá lớn, nếu không, thật đúng là không thể cứu vãn được nữa rồi.
- Vẫn còn hy vọng.
Lúc này Tần Dương đột nhiên lên tiếng: - Lúc trước người phụ nữ kia tàn sát cả một thành phố của nước Anh, đến sau cùng chẳng phải cô ta không có chuyện gì đó à?
- Cho nên hiện tại cô ta mới ở một nơi quái quỷ không rõ, không trở về được.
Mập mạp cười nhạo: - Trên thế giới này có rất nhiều loại trừng phạt so với việc để anh trực tiếp chết đi càng thêm thống khổ và khó tiếp nhận hơn.
- Á!
Quân Nhi phát ra tiếng gầm thét giận dữ, lúc này đây anh ta cảm thấy Tô Bạch chính là một huyết đỉa, gắt gao bám chặt lấy anh ta, mỗi lần anh ta đều dùng hết toàn bộ sức lực mạnh mẽ đánh lên sau lưng Tô Bạch, cho dù thân thể của đối phương có mạnh mẽ đến đâu cũng nhất định không chịu đựng nổi, thế nhưng Tô Bạch vẫn không nhúc nhích gì, răng nanh của hắn vẫn vững vàng đâm vào mạch máu dưới da của anh ta.
Máu tươi không ngừng bị thôn phệ, theo đó mà đến là cảm giác bản thân mình không ngừng suy yếu, một loại cảm giác nguy cơ ập đến, lúc này hai chân của Quân Nhi trầm xuống, ngay sau đó trọng tâm cả người anh ta ngửa về sau, đem chính mình quẳng mạnh xuống đất, đồng thời mượn sức dẻo và lực quán tính mạnh mẽ đánh văng Tô Bạch ra ngoài.
Răng rắc.
Lúc đầu, vốn dĩ răng nanh của Tô Bạch phập vào trên cổ của Quân Nhi, lúc này cũng bị rút ra, kéo theo một miếng thịt lớn trên cổ Quân Nhi.
Bịch.
Quân Nhi nặng nề đập mạnh xuống đất, trong lúc nhất thời trước ngực ngột ngạt, giống như có một tảng đá nặng đặt lên trên ngực anh ta, cả người đều cảm thấy khó thở, vừa mới cử động, tim phổi đã truyền đến vị trí đau đớn, tố chất cơ thể của mình, bản thân anh ta là người rõ ràng nhất, trong khoảng thời gian ngắn mấy lần giao thủ, thương thế của anh ta đã lan ra đến một số nội tạng, tên kia đúng là khó đối phó.
Chẳng qua Quân Nhi cũng rõ ràng, trước đó chiêu thức mà anh ta dùng là đem chính mình làm thành một đòn bẩy để phát lực, thương tổn mà Tô Bạch phải nhận sẽ chỉ lớn hơn anh ta, không thể so với anh ta ít hơn được.
Thế nhưng khi mà lúc anh ta lảo đảo đứng lên, lại nhìn thấy ở vị trí cách xa mình hơn 10 mét, Tô Bạch an toàn trôi nổi giữa không trung, hai chân lơ lửng cách xa mặt đất đại khái khoảng nửa mét.
Trên người Tô Bạch xuất hiện một chiếc áo khoác màu đen, chính sức mạnh của chiếc áo đen này đã giúp hắn loại bỏ phần lớn quán tính, tránh cho hắn khỏi bị thương tổn.
- Chết tiệt.
Trong lòng Quân Nhi không cam tâm.
Tô Bạch sờ lên vị trí lòng bàn tay của mình, nơi đó huyết nhục bao quanh tinh hoa thuộc về chiếc áo này, bình thường nếu như hắn không triệu hoán, chiếc áo khoác này sẽ không xuất hiện, một khi hắn triệu hoán, nó lập tức sẽ xuất hiện, bện ra trên người hắn.
Lúc này, cánh tay phải của Tô Bạch hoàn toàn mất hết, vị trí ở ống tay áo cũng trống không, mà sau khi Quân Nhi đứng lên, đi lại lộ ra rất miễn cưỡng, trước đó hai người va chạm vào nhau, thương thế của anh ta ở bên trong, trên thực tế hình ảnh còn nghiêm trọng hơn, đây cũng là do đối phương ra tay qua hung ác.
- Cậu muốn giết chết tôi, dù sao cũng phải nói cho tôi biết một nguyên nhân đi.
Quân Nhi liếm môi của mình, lúc nói chuyện lông mày cũng hơi nhíu lại, lộ ra dáng vẻ thống khổ, hiện tại anh ta cảm thấy mình giống như một chiếc máy móc mà rất nhiều bộ phận linh kiện đã hư hỏng, càng ngày càng không hoạt động nổi.
Chỉ là từ đầu đến cuối, Tô Bạch đều không nói ra một câu nào, bởi vì hắn căn bản cũng không dự định nói gì.
Tô Bạch giơ một khẩu địa ngục hỏa shotgun lên, nhắm thẳng về phía Quân Nhi ở trước mặt, đồng thời để một khẩu địa ngục hỏa shotgun khác bay lơ lửng, giống như theo Tô Bạch tâm lý tương thông, lơ lửng ở một bên. Bởi vì hiện tại Tô Bạch chỉ có một cánh tay, cho nên chỉ có thể lấy một phương thức, dáng vẻ như thế để hành động, điều này cũng mang ý nghĩa, giữa Tô Bạch và địa ngục hỏa shotgun thật ra đã sớm thành lập nên một loại liên hệ vi diệu.
Thế nhưng Tô Bạch vẫn còn đang do dự, liệu hắn có nên đem địa ngục hỏa shotgun như vũ khí bản mệnh để đi dung hợp không, cho nên mới vô thức tạm dừng quá trình này.
Con người chính là như thế, luôn cảm thấy thứ đang có được trong tay không phải là tốt nhất, tốt nhất về sau có thể gặp được.
Vào lúc này, Quân Nhi nhếch môi cười, trong hàm răng của anh ta, tất cả đều là máu tươi, nụ cười này của anh ta nhìn rất kinh khủng.
- Cái quỷ gì thế, cậu thế mà còn chưa dung hợp vũ khí bản mệnh.
Tay Quân Nhi vỗ lên phần eo của mình.
Một chiếc đai lưng màu vàng đậm xuất hiện ở vị trí eo của anh ta, chỉ là hiện tại chiếc đai lưng này có rất nhiều vết nứt, hiển nhiên vừa rồi trong lúc giao chiến, vũ khí bản mệnh này vẫn luôn giúp đỡ anh ta ngăn cản lại thương tổn, lấy thuộc tính cường hóa của anh ta mà nói, chiếc đai lưng vũ khí bản mệnh này thiên về phòng thủ rất thích hợp với anh ta.
Thế nhưng điều khiến Quân Nhi cảm thấy khó mà tin nổi, thậm chí là cảm thấy hoang đường chính là, Tô Bạch còn chưa dung hợp vũ khí bản mệnh, lại trên cơ bản cùng anh ta đánh ngang sức ngang tài, hai người một phen quyết chiến, hiện tại cục diện lưỡng bại câu thương, đồng thời nếu cứ tiếp tục chém giết như vậy để phân định người sống kẻ chết, Quân Nhi cảm thấy sức lực của mình còn không bằng đối phương.
Chưa dung hợp vũ khí bản mệnh đã có thể cùng cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh đánh bất phân thắng bại, hơn nữa còn có xu hướng chiếm ưu thế, một khi hắn dung hợp vũ khí bản mệnh, như vậy những cường giả dung hợp vũ khí bản mệnh thông thường kia, người nào là đối thủ của hắn chứ?
Trong lòng Quân Nhi âm thầm rùng mình.