Chương 592
Cưỡng Chế Dung Hợp Vũ Khí Bản Mệnh
“Ầm!”
Một tiếng sấm rền bỗng nhiên đánh tới, áo khoác nhanh chóng dẫn theo Tô Bạch né tránh, nhưng mũi tên nỏ kia cũng thay đổi phương hướng, cho dù tốc độ phản ứng của chiếc áo khoác này rất kinh người, nhưng mũi tên nỏ kia vẫn đâm vào trên bả vai của Tô Bạch.
Áo khoác nhanh chóng khép kín, lực công phá của lôi điện khiến nó bị hư hại mất một nửa, ngay sau đó áo khoác cũng hiện ra dấu vết cháy khét của nó, tên nỏ còn đóng đinh trên vai Tô Bạch, thế đi không giảm, trực tiếp đem Tô Bạch đóng đinh trên hòn non bộ trong vườn hoa nhỏ.
- Thiết Tử, nếu anh đến muộn một lúc nữa, có lẽ không gặp được tôi nữa đâu, không biết tên gia hỏa này nổi điên cái gì, thế mà chạy đến đây, một câu cũng không nói đã muốn liều mạng với tôi.
Quân Nhi một bên vừa lau máu trên khóe miệng, vừa đi về phía Thiết Tử, anh ta vừa mới đi được mấy bước đã che ngực đứng không vững, chỉ có thể hơi ngồi xổm xuống để giữ thăng bằng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thiết Tử nhận được tin tức của Quân Nhi, anh ta lập tức chạy đến, may mắn còn kịp.
- Trước tiên đừng để ý, giết chết cậu ta trước, con mẹ nó, cậu ta hại ông đây thiếu chút nữa đã mất mạng,
Quân Nhi tức giận mắng.
Thiết Tử nhún vai: - Cậu ta chủ động công kích anh, hơn nữa còn nổi lên sát khí, anh giết anh ta là hợp tình hợp lý, tôi thì không, anh tự mình ra tay đi.
- Anh một chút nhân quả cũng không đồng ý gánh ư?
Quân Nhi bất mãn nói: - Đâu phải anh không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của tôi, còn bảo tôi đi giết người.
- Bên chỗ đất trống kia, chẳng phải vừa hay có một khẩu súng đấy à, vừa khéo là hai khẩu, chúng ta mỗi người một khẩu làm chiến lợi phẩm, anh cầm khẩu súng này bắn chết cậu ta, sau đó nhanh chóng đứng lên, đừng lề mề nữa, tôi biết anh còn chưa chết đâu, tên gia hỏa kia vẫn chưa bỏ cuộc, đừng nhìn cậu ta đang cúi đầu, nhưng đã bắt đầu âm thầm phát lực để tránh thoát khỏi tên nỏ của tôi, thật đúng là tiểu cường đánh mãi không chết.
Thiết Tử thúc giục.
Quân Nhi khẽ cắn môi gật đầu, xoay người nhặt một khẩu địa ngục hỏa shotgun ở dưới đất lên.
- Chậc chậc, khẩu súng này cùng với nỏ phá ma của anh là một cấp bậc đấy.
- Khoảng 1000 điểm cốt truyện gì đó, cho dù đối với một thính giả có thâm niên mà nói, đây cũng là thứ vũ khí xa xỉ.
Quân Nhi rất khó khăn đứng thẳng người lên, cầm súng, hướng họng súng về đầu Tô Bạch.
- Người anh em, tôi không biết tại sao cậu phải đến giết tôi, nhưng xin lỗi, thứ này tôi muốn, mệnh của cậu, tôi cũng muốn.
Pằng.
Cách đầu Tô Bạch chưa đến 10 mét, Quân Nhi bóp cò súng.
Mưa đạn màu vàng thuộc về địa ngục hỏa shotgun bị bắn ra, hướng về phía Tô Bạch.
Tô Bạch bị đóng đinh trên hòn non bộ sắp hấp hối, vào lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu.
Trong mắt hắn có một sợi ánh sáng vàng óng ánh đang lóe lên.
Ngay sau đó một khẩu súng địa ngục hỏa shotgun khác ở bên này, cùng với một khẩu địa ngục hỏa shotgun khác trong tay Quân Nhi đột nhiên giống như bàn ủi đỏ lên, vô cùng nóng.
Mưa đạn vốn mang theo lực sát thương rất mạnh đã biến thành một vùng hơi nước trước khi chạm vào cơ thể Tô Bạch, cứ thế lướt qua giống như một cơn gió, tóm lại là không giống uy lực của vũ khí dùng hơn một ngàn điểm đổi lấy.
- Á
Quân Nhi hít vào một hơi khí lạnh, không kìm lòng nổi ném địa ngục hỏa shotgun trong tay xuống, cho dù vậy chỗ vị trí lòng bàn tay vẫn bị nóng làm phồng rộp lên, phải biết rằng thể chất của Quân Nhi khác hẳn với người thường, trong số thính giả cùng cấp, anh ta dựa vào cơ thể ăn cơm, dùng da dày thịt béo trên người anh ta không khoa trương chút nào, nhưng lập tức bị nóng làm cho phồng rộp, đủ để thấy nhiệt độ đáng sợ của địa ngục hỏa shotgun.
- Sao lại thế này?
Quân Nhi cầm lấy cổ tay mình, vẻ mặt giật mình nhìn về phía Thiết Tử ở ngay bên cạnh.
Sắc mặt Thiết Tử cũng lập tức âm trầm: - Không phải chính anh chưa từng trải qua, tên kia là muốn dung hợp vũ khí bản mệnh, còn lấy hai khẩu súng này dung hợp.
Vào lúc này hai khẩu địa ngục hỏa shotgun đã hoàn toàn hòa tan phân giải thành một nhánh vàng rực, phiêu tán về phía Tô Bạch, căn bản không kịp ngăn cản.
Vừa nói chuyện, Thiết Tử cũng vừa rút cái nỏ ra lần nữa, nhưng phải mất thời gian để lấy được mũi tên, vì vậy anh ta trực tiếp hét lên với Quân Nhi: - Tôi sợ không kịp, anh đi lên trước đi, cùng lắm thì dùng bí thuật thôi phát tiềm năng của anh.
Lúc này tình hình thực ra đã rất nguy cấp, cho dù là đối với Tô Bạch hay là Quân Nhi và Thiết Tử mà nói, đều đã xem như ngàn cân treo sợi tóc.
Cùng lúc đó, Tô Bạch đang trong thời điểm mấu chốt dung hợp vũ khí bản mệnh, các thính giả khác khi thực lực đạt tới cỡ này sau đó dung hợp vũ khí bản mệnh, đều cẩn thận tìm nơi không có bóng người đảm bảo an toàn của mình trước và điều tiết trạng thái của bản thân tới đỉnh phong rồi mới thực hiện công việc này, nhưng Tô Bạch lại bắt đầu trước mặt kẻ địch sau khi vừa mới chém giết một phen.
Không có bất cứ chuẩn bị gì, cũng không có bất cứ điềm báo nào, nên bắt đầu, cũng đã bắt đầu rồi.
Về phương diện khác, đối với Quân Nhi và Thiết Tử mà nói, bọn họ đều là người mạnh trong dung hợp vũ khí bản mệnh, tất nhiên là biết rõ chênh lệch giữa người dung hợp vũ khí bản mệnh và không dung hợp vũ khí bản mệnh, lúc trước chưa dung hợp vũ khí bản mệnh Tô Bạch đều có thể bất phân thắng bại với Quân Nhi, một khi để hắn dung hợp thành công thì cục diện lập tức khó mà tưởng tượng nổi.
Quân Nhi là người vô cùng quyết đoán, anh ta lập tức vỗ ngực mình, bởi vì trong lúc chiến đấu với Tô Bạch lúc trước, vị trí tấn công chủ yếu của Tô Bạch đều là bộ ngực, lúc này ngay cả Quân Nhi đều không rõ mình bị gãy bao nhiêu cái xương sườn, cái vỗ này đau tới mức khiến cả người anh ta co rúm lại, nhưng đồng thời chỗ lông ngực rậm rạp màu đen của Quân Nhi, một đồ đằng hình gấu ngựa phát sáng.
“Đoàng... Đoàng... Đoàng...”
Khung xương trong cơ thể Quân Nhi bắt đầu vặn vẹo và đứt đoạn, hình thể bành trướng hơn trước phải hơn gấp đôi, cả người nhìn giống gấu hình người, anh ta không phải là loại cường hóa thú nhân thuần túy, mà là một loại dựa vào kỳ ngộ đạt được bí pháp đồ đằng, đối với anh ta mà nói thôi động bí pháp này là một gánh nặng, sẽ tạo thành tác dụng phụ ngay cả Phát Thanh Khủng Bố cũng không thể khôi phục.
“Rống!”
Tiếng gầm thét như tiếng gấu thét phát ra từ cổ họng Quân Nhi, cả người anh ta nhảy dựng lên, xông về phía Tô Bạch lúc này vẫn đang đóng đinh trên núi giả.
...