Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 595 - Chương 595 Thực Sự Điên Rồi 2

Chương 595

Thực Sự Điên Rồi 2


Ở bên cạnh mình có một đám sương mù màu đen dày đặc bao phủ, những sương mù dày màu đen này hẳn là do mình phóng thích ra.


Phía dưới, có lẽ nên thử một chút rồi!


Ha ha, đúng thật là, có chút chờ mong...


...


Sương mù màu đen chậm rãi tiêu tán, trên núi giả chỉ để lại một cây nỏ tiễn, không có bóng dáng của Tô Bạch.


Thiết Tử vẫn luôn cẩn thận cảnh giác vào lúc này có chút khó hiểu, sao vừa rồi khí lạnh đột nhiên xuất hiện, chuyện này không giả được, nhưng bây giờ người kia đi đâu rồi?


- Chẳng lẽ là khi dung hợp vũ khí bản mệnh bị trọng thương cho nên thất bại, dẫn đến khiến cậu ta không qua khỏi?


Thiết Tử mím môi, anh ta cảm thấy khả năng này rất cao.


Quân Nhi thất tha thất thểu lùi về sau, vết thương trên người anh ta thật sự quá nặng, đồng thời anh ta cũng rất buồn bực, rốt cuộc Tô Bạch đi đâu rồi?


Hay là đã chết thật? Hơi thở đáng sợ vừa rồi chỉ là lúc sinh mệnh cấp cao nhất? Hay gọi là hồi quang phản chiếu?


Nhưng ngay sau đó, tóc gáy trên người Quân Nhi đều dựng lên, anh ta cảm thấy có một bàn tay đặt lên sau lưng mình.


Cảm giác hư thoát vì sử dụng bí pháp cùng với vết thương lúc trước vẫn còn, nhưng lúc này Quân Nhi vẫn bùng nổ sự tàn bạo thuộc về thính giả, anh ta chịu đựng cơn đau thấu tim, xoay người nắm lấy cánh tay đối phương. Đây là thủ đoạn phản phá thường dùng nhất trong đấu vật.


Nhưng một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay phải của anh ta.


Tô Bạch mặc áo khoác đứng sau lưng anh ta như vậy, trong mắt không có biểu cảm, bình tĩnh nhìn anh ta như vậy.


- Còn muốn quẳng ngã tôi sao?


Khóe miệng Tô Bạch hiện lên một nụ cười, không phải là nụ cười giễu cợt, cũng không thể nói là vui vẻ, giống như một người buổi sáng đi ra cửa thấy bầu trời xanh thì tự nhiên bật cười.


Nhưng Quân Nhi không cười nổi, theo phát lực cùng với động tác của Tô Bạch, trọng tâm toàn thân của Quân Nhi bị đảo lộn, cả người bị ném xuống đất.


Theo quan điểm của Quân Nhi, thủ pháp của Tô Bạch hoàn toàn là cấp bậc nghiệp dư, nhưng cho dù là nghiệp dư, cũng không chịu nổi sức mạnh tuyệt đối nghiền ép của người ta.


Đúng vậy, là nghiền ép!


“Răng rắc!”


Cánh tay phải bị gãy do va chạm với Quân Nhi cũng đã hồi phục vào lúc này, huyết thống Vampire chiếm được tiến thêm một bước kích thích, cũng nhân cơ hội dung hợp vũ khí bản mệnh khôi phục lại cánh tay bị gãy.


Tô Bạch nhẹ nhàng vươn tay về phía ngực Quân Nhi, ngón tay xuyên thẳng qua làn da cùng với xương sườn của anh ta, đâm xuyên qua một cách hung bạo, trái tim của Quân Nhi bị Tô Bạch dùng phương thức vô cùng đơn giản như vậy móc ra.


Cơ thể của Quân Nhi không ngừng giật giật dưới người Tô Bạch, anh ta còn chưa chết hẳn, nhưng tuyệt đối không sống được, trừ phi trong vòng 10 giây đồng hồ Phát Thanh Khủng Bố kéo anh ta vào thế giới chuyện xưa tiếp theo. Nhưng loại chuyện này sao có thể xảy ra trùng hợp như thế?


- Cậu vậy mà...


Quân Nhi nói ba chữ này xong liền mất đi ý thức hoàn toàn, anh ta thật sự không dự đoán được Tô Bạch không cố kỵ gì ra tay giết người, còn chủ động giết thính giả.


Sau khi Quân Nhi chết đi, một đám sương mù màu đen bay ra khỏi cơ thể của Quân Nhi và hòa vào cơ thể của Tô Bạch. Tô Bạch lập tức cảm thấy ấm áp và thoải mái, đây là một loại phương thức đoạt lấy cấp cao hơn của Vampire. Lúc đối phương chết đi, lực lượng linh hồn còn sót lại của đối phương cùng với tinh hoa trên cơ thể sẽ dung nhập vào trong cơ thể mình, bổ sung tiêu hao khi chiến đấu của mình.


Chiến đấu để hỗ trợ chiến tranh, điều này thật sự quá tốt.


Chỉ là Tô Bạch vẫn cảm thấy vừa rồi không chân thật lắm, có vài thứ, giống như là không thể nắm bắt được.


Tô Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Thiết Tử ở trước mặt.


Lúc này Thiết Tử bóp cò, âm thanh sấm sét đột nhiên vang lên, một mũi tên đâm xuyên qua ngực phải Tô Bạch, Tô Bạch không thèm tránh né, bị mũi tên này đâm xuyên vào tường, cả người khảm vào trong vách tường.


Mập mạp và Tần Dương hơi kinh ngạc, chuyện này là sao đây? Nhưng khi bụi đất tản đi ánh mắt nhìn về chỗ đó, thì phát hiện chỗ đó không có bóng dáng của Tô Bạch.


“A a a a!”


Trên lầu truyền tới tiếng kêu thảm thiết.


Một bóng đen hiện ra sau lưng một thính giả đang xem “náo nhiệt”, ngay sau đó cổ thính giả này phát ra âm thanh bị vặn gãy rất rõ, thính giả đang mải mê xem trận đấu đến chết cũng không hiểu rõ vì sao mình lại chết một cách khó hiểu như thế.


Các vị thần tiên đánh nhau, đâu liên quan tới đám người phàm chúng tôi?


Trong bóng đen hiện rõ bóng dáng của Tô Bạch, đám thính giả còn lại ở tầng này đều đã sợ tới mức té ngã lùi một đoạn xa, mỗi người đều tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Tô Bạch.


Trên ngực phải của Tô Bạch vẫn còn cắm mũi tên, một đạo quang đoàn màu xám bay từ trên người thính giả vừa chết đi ra, chủ động dung nhập vào trong cơ thể Tô Bạch.


Vị trí vết thương cảm thấy ấm áp, nhưng kém trước quá nhiều, không có hiệu quả quá lớn đối với việc chữa trị vết thương này.


Trên mặt Tô Bạch xuất hiện vẻ hiểu ra, xem ra giống như khi hút máu lúc trước, người càng mạnh, lúc hấp hối càng có thể hấp thu linh hồn và tinh hoa nhiều hơn, con kiến vai phụ như thế này, còn chưa đủ cho mình nhét kẽ răng.


Mập mạp ở dưới lầu đã nhìn tới mức ngây người:


- Mẹ kiếp, Đại Bạch, cậu đây là thực sự điên rồi...


Lúc này Tần Dương không khỏi nhìn mập mạp với vẻ thông cảm, anh ta biết mập mạp đang đầu tư và đánh cược.


Giữa thính giả với nhau có thứ gì đáng quý nhất, thực ra là ân tình. Sở dĩ lúc trước mập mạp nóng lòng giúp Tô Bạch như thế, là vì muốn Tô Bạch nợ ân tình của anh ta. Bây giờ xem như mập mạp đã cứu mạng Tô Bạch, sau này khi Tô Bạch báo đáp lại, tất nhiên sẽ không keo kiệt, trừ phi Tô Bạch muốn thanh danh của mình hoàn toàn xấu đi trong giới thính giả. Đương nhiên mập mạp nhìn người rất chuẩn, anh ta sẽ không phạm sai lầm đến mức như nông phu và rắn.


Nhưng nhìn Tô Bạch hiện giờ, vô cùng thản nhiên giết thính giả.


Như vậy... Thế giới chuyện xưa kế tiếp hắn sẽ khủng bố cỡ nào?


Tần Dương cảm thấy hơi thổn thức, nếu Tô Bạch thật sự không thể sống sót ở thế giới chuyện xưa kế tiếp, vậy thì hơi đáng tiếc rồi.


Thiết Tử cầm mũi tên để lên nỏ lần nữa, Tô Bạch duỗi tay rút mũi tên trên ngực mình ra, vết thương không phải rất sâu, nhưng Phá Ma Nỗ không khác địa ngục hỏa shotgun lắm, đi kèm thương tổn có vẻ đáng sợ, nhưng bây giờ bên ngoài Tô Bạch có áo gió. Trong tình huống áo gió này bảo vệ hoàn toàn, tuy Tô Bạch cũng sẽ bị thương, nhưng vết thương của hắn cũng khá hạn chế.


Một đám sương mù đen xoay tròn mà lên bên cạnh Tô Bạch, chỉ trong nháy mắt đã che kín Tô Bạch.


Chương 595

Bình Luận (0)
Comment