Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 596 - Chương 596 Kết Thúc 1

Chương 596

Kết Thúc 1


Trên chóp mũi Thiết Tử có giọt mồ hôi chảy xuống, anh ta đang cố gắng kiểm soát nhịp tim đập quá nhanh của mình. Thực ra bây giờ anh ta rất lo lắng. Thi thể của Quân Nhi ở ngay trước mặt anh ta không xa, tên cố tình làm bậy kia không chỉ giết Quân Nhi, còn tiện tay giết chết thính giả cấp thấp trong tổ chức như thí nghiệm chuột trắng nhỏ. Đối phương hoàn toàn không để ý tới hậu quả không để ý tới trừng phạt của Phát Thanh Khủng Bố, điều này khiến trong đầu Thiết Tử có thêm một tầng bóng ma, giống như một ngọn núi đè ép xuống.


Đối phương sẽ không tha cho mình.


Điểm này Thiết Tử biết rất rõ, đối phương đã giết tới đây, thì sẽ không cho mình cơ hội sống sót, hơn nữa không biết vì sao, Thiết Tử có dự cảm Quân Nhi giống như căn bản không phải mục tiêu của đối phương, đối phương... Là tới tìm mình.


Không, hắn tới giết mình!


Đáng chết, rốt cuộc chuyện này là sao đây, lúc trước mình căn bản không tiếp xúc gì với người kia, trong huyệt động dưới đáy biển cũng không đụng phải hắn, lúc trước chỉ là tổ chức sự kiện ở Thượng Hải mượn sức hắn một lần, chẳng lẽ là vì chuyện đó, cho nên đối phương nhất định phải giết mình?


Thật sự quá vớ vẩn rồi.


Lúc này cho dù là mập mạp cũng hơi trợn mắt há miệng, nhưng vẫn kiềm chế được, Tô Bạch đã buông thả chém giết, anh ta cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, tuy anh ta cũng cảm thấy Tô Bạch đã phạm phải nhân quả, có lẽ hắn sẽ rất khó độ qua thế giới chuyện xưa kế tiếp.


Tuy Thiết Tử ở trước mắt đã lên sẵn cung tên, nhưng mập mạp vẫn không làm gì, lúc trước giúp Tô Bạch chắn một phen, hẳn là không lây dính quá nhiều nhân quả, lúc này anh ta không thể chủ động giúp Tô Bạch giết tên này để san sẻ gánh nặng nhân quả được, đúng không?


Anh ta không cao thượng tới mức đó.


Hơi thở của Thiết Tử đông cứng trong giây lát, ánh mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm đám sương mù màu đen chỗ cửa sổ trên lầu.


Nhưng mà ngay sau đó, đồng tử của Thiết Tử co rụt lại, sau khi sương mù đen tiêu tán, anh ta không phát hiện ra dấu vết của Tô Bạch ở chỗ đó, hắn đi đâu rồi?


Sau lưng lập tức lạnh cả người, gần như là theo bản năng Thiết Tử nhanh chóng xoay người, nhưng phía sau hắn căn bản không có ai. Chỉ là Thiết Tử lập tức nâng khuỷu tay lên, và Phá Ma Nỗ đặt ở vị trí sau bả vai anh ta, còn bóp cò về phía sau.


Âm thanh như tiếng sấm vang lên, Phá Ma Nỗ bắn về phía sau, mà lúc này Tô Bạch đứng cách sau lưng Thiết Tử chưa tới ba mét, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau. Vừa rồi Thiết Tử hoảng mà không loạn, tâm tính của thính giả có thâm niên được biểu lộ vô cùng nhuần nhuyễn vào lúc này.


“Ong!”


Đối mặt với nỏ tiễn đang lao tới gần, Tô Bạch không có quá nhiều kích động, đương nhiên, bây giờ hắn không chủ động chịu mũi tên, mà giơ cánh tay lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.


Một đạo kim quang ngưng tụ mà ra trong lòng bàn tay Tô Bạch, địa ngục hỏa shotgun xuất hiện trong tay Tô Bạch và được Tô Bạch cầm lấy, bóp cò!


“Pằng!”


Từ nay về sau, địa ngục hỏa shotgun không cần đổi đạn trong cửa hàng, Tô Bạch hoàn toàn có thể dùng lực lượng của bản thân truyền vào thôi phát nó.


Viên đạn của địa ngục hỏa shotgun kết tụ như vậy theo sát Phá Ma Nỗ đụng vào nhau, hai bên vừa mới tiếp xúc, cũng không phát ra âm thanh quá to, hai cỗ năng lượng nhanh chóng hòa tan và bù trừ lẫn nhau.


Ngay lập tức viên đạn biến mất, Phá Ma Nỗ tốc độ và khí thế suy yếu tới cực điểm tiếp tục bay về phía Tô Bạch, Tô Bạch nhẹ nhàng vung báng súng, trực tiếp chặn nỏ tiễn này. Ngay sau đó, Tô Bạch bước rất trầm ổn, bước từng bước về phía Thiết Tử.


Săn thú là một loại thú vui tuyệt vời, loại hưởng thụ này giống như khi làm tình, nó không chỉ vì cuối cùng khẽ run rẩy phóng ra khoái cảm, cho dù là màn dạo đầu hay toàn bộ quá trình, đối với thợ săn mà nói, đều là một loại thư giãn tuyệt vời. Thiết Tử có thể không biết anh ta đã làm gì, Tô Bạch cũng không muốn nói anh ta đã làm gì.


Nhưng mà, tóm lại, Tô Bạch thật sự có đủ lý do khiến người này chết trước mặt mình!


Đối với Tô Bạch, đây là một kết thúc, bây giờ gần như hoàn toàn chắc chắn cha mẹ hắn là một thính giả, sở dĩ mình sẽ nghe đài Phát Thanh Khủng Bố có lẽ có quan hệ rất lớn đối với cha mẹ mình. Cảnh tượng bóng dáng màu lam bị nỏ tiễn xuyên thủng khiến Tô Bạch cảm thấy rất đau lòng.


Nhưng đối với việc theo đuổi tin tức về cha mẹ mình cùng với bảo vệ cha mẹ, Tô Bạch thật sự hơi mệt mỏi, trong lòng Tô Bạch cảm thấy mình nên làm ra một điểm đột phá, giết người trước mặt này coi như là một mức độ nhất định, giúp mẹ mình báo thù.


Cho dù hư ảnh màu lam kia không có nghĩa là mẹ mình đã chết, bọn họ đã không còn liên quan gì với mình nữa, đây là một loại ý nghĩa đại nghịch bất đạo trong thế tục, đặc biệt là ở Trung Quốc, một quốc gia luôn đề cao đạo hiếu. Nhưng Tô Bạch thật sự hơi mệt mỏi, hắn không phải là trầm hương, từ lúc sinh ra đã cả ngày ồn ào muốn đi phá núi cứu mẹ, Tô Bạch có cuộc sống của mình, có quyết định và ý tưởng của riêng mình.


Thiết Tử không tiếp tục thêm tên, mà vứt Phá Ma Nỗ xuống đất, sau đó anh ta mỉm cười với Tô Bạch, tuy nụ cười này rất miễn cưỡng, nhưng lần trước đã cho thấy Thiết Tử là một vị tiền bối xuất sắc, một người như vậy, quả thực càng thích hợp sống sót trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố hơn Tô Bạch. Nhưng cuộc sống là như vậy, tràn ngập tai nạn, hiện giờ Tô Bạch mạnh hơn anh ta, còn một lòng một dạ muốn giết anh ta, anh ta không có chỗ để lý luận.


- Anh bạn, trước khi tôi chết, có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu muốn giết tôi hay không?


Thiết Tử nhìn Tô Bạch nói.


Trên mặt Tô Bạch lộ vẻ do dự, sau đó chậm rãi gật đầu.


Trong nháy mắt Tô Bạch đi tới gần Thiết Tử, trên mặt Thiết Tử lộ vẻ dữ tợn. Anh ta há miệng, một cái nỏ tiễn màu đỏ bắn từ trong miệng anh ta ra, nửa gương mặt anh ta trở nên vặn vẹo, cả người trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ, cây nỏ tiễn màu đỏ này là vũ khí bản mệnh của Thiết Tử, cũng là thủ đoạn liều mạng cuối cùng của anh ta!


Không tới cuối cùng, sao mình có thể chấp nhận số mệnh?


Nỏ tiễn có linh tính, mang theo tín niệm cầu sinh của Thiết Tử, lấy một loại mắt thường không thể bắt giữ đâm về phía Tô Bạch, Tô Bạch hơi nghiêng người, nhưng không có biện pháp tránh né hoàn toàn, chỗ eo bị cắt một khối da.


Ngay lập tức nỏ tiễn rơi xuống đất hóa thành tro bụi, chỗ vết thương của Tô Bạch bắt đầu bị cảm nhiễm một tầng màu đỏ, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín bên hông Tô Bạch, lực lượng giống như virus cắn nuốt bắt đầu tàn sát bừa bãi trên người Tô Bạch.


- Ha ha, tránh, thực nhanh.


Không trực tiếp xuyên thủng yết hầu Tô Bạch, điều này khiến Thiết Tử hiểu rõ, mình đã mất đi cơ hội liều mạng cuối cùng, trong nỏ tiễn kia vốn mang theo nguyền rủa và tín niệm của mình, nhưng hiện giờ chỉ có thể khiến Tô Bạch bị thương nặng, căn bản không giết được hắn rồi. Thiết Tử biết rõ, nếu mình có thể giết được Tô Bạch, như vậy cái mạng này xem như bảo vệ được, bởi vì mập mạp và Tần Dương ở bên kia, sẽ không làm ra loại chuyện điên cuồng là tùy ý giết chết một thính giả tiền bối.


Nhưng mộng tưởng thì tràn đầy, nhưng thực tế quá mỏng manh.


(Chưa xong còn tiếp!)


Chương 596

Bình Luận (0)
Comment