Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 597 - Chương 597 Kết Thúc 2

Chương 597

Kết Thúc 2


Tô Bạch vươn tay bóp lấy cổ Thiết Tử, đặt cả người Thiết Tử dán sát vào vách tường, cánh tay bắt đầu không ngừng dùng sức, cho dù ở phần eo đau đớn như bị hỏa thiêu nhưng hắn không thèm để ý.


- Nói cho tôi biết, vì sao... Muốn... Giết tôi...


- Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết.


Tô Bạch gằn từng chữ nói:


- Anh nghe kỹ cho tôi.


Thiết Tử chịu đựng cơn đau đầu dữ dội do bị bóp chặt, cố gắng nghe Tô Bạch giải thích, đôi mắt mở to, anh ta biết mình sắp bị giết, nhưng trước khi chết anh ta vẫn muốn biết, vì sao mình lại bị giết, rốt cuộc là mình đã làm gì rước lấy tên sát tinh này không tiếc mọi thứ cũng phải giết mình!


- Là vì...


Nhưng mà Tô Bạch chỉ nói ra hai chữ đó, lập tức dùng lực thật mạnh.


“Rắc...”


Đầu Thiết Tử rơi xuống đất như dưa hấu, trực tiếp vỡ vụn, màu đỏ và màu trắng vảy đầy khắp nơi, giống như đang mở một cửa hàng bán nước chấm, cơ thể không đầu của anh ta còn bị quán tính khủng bố khảm vào trong khối xi măng, cơ thể đã hoàn toàn vặn vẹo và biến dạng, nhìn rất thê thảm, giống như lạp xưởng trong ngày tết, để thịt heo vào trong máy xay thịt rồi đẩy vào trong đại tràng.


Lúc Thiết Tử chết đi, một đám sương mù màu đen bay từ trên người Thiết Tử ra, dung nhập vào trong cơ thể Tô Bạch, đau đớn ở phần eo giảm bớt đi nhiều. Tuy không có biện pháp khôi phục như cũ trong thời gian ngắn, nhưng đối với mình, thực ra đã có hạn rồi.


Tô Bạch hít sâu một hơi, địa ngục hỏa shotgun trong tay biến mất không thấy.


Hắn vươn tay ra, chậm rãi cởi mặt nạ trên mặt mình xuống.


Không có khoái cảm và hưng phấn sau khi giết chóc xong, chỉ có cảm giác nhẹ nhõm, đều kết thúc cả rồi.


Mình, có lẽ cũng sẽ kết thúc trong thế giới chuyện xưa kế tiếp, ha ha.


Tần Dương lái xe chở Tô Bạch và mập mạp đến phía trước nhà ga, Tô Bạch xuống xe liền cảm nhận được không khí lạnh lẽo của thành phố biển này, hai tay đút vào trong túi áo lông, nhìn không khác gì người thường.


Áo gió tự động phân giải rồi biến mất, dù sao với tư thế hiện giờ của áo gió cùng với hiệu ứng sương mù màu đen trên người, thật sự không thích hợp để mặc trong đám đông. Dù sao mặc vào cởi ra cũng rất thuận tiện, tránh rắc rối khi không cần thiết, Tô Bạch vẫn thích lấy tư thái của người bình thường đi đối mặt với cuộc sống của người bình thường.


Đương nhiên, ở trong mắt mập mạp, như vậy có chút đạo đức giả, mẹ nó, chưa từng thấy ngày thường cậu trải qua cuộc sống của người bình thường, làm thính giả cũng không giống một thính giả bình thường.


Khi mập mạp chuẩn bị xuống xe, Tần Dương đột nhiên chống tay lái, nhìn mập mạp nói:


- Khuyên nhủ cậu ta đi, đừng từ bỏ hy vọng.


Mập mạp im lặng một lát mới nói:


- Những lời này nghe sao giống đang an ủi một người mắc bệnh nan y giai đoạn cuối thế?


- Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ.


Tần Dương khởi động xe, lái xe rời đi.


Tuy hiện giờ nhiệt độ khá thấp, nhưng là giữa trưa mặt trời lên cao, mập mạp lại mặc hơi nhiều, sau khi xuống xe đi vài bước, vậy mà cảm thấy hơi nóng.


- Đại Bạch, cậu có thể đi chậm một chút được không?


Mập mạp ở phía sau kêu to.


Tô Bạch dừng lại đợi anh ta.


Hai người đi tới phòng vé mua vé, sau đó đi thẳng tới phòng chờ, đường sắt cao tốc từ Tần Hoàng Đảo đến Bắc Kinh và Thiên Tân rất dày đặc, không khác gì đợi xe bus công cộng lắm.


Hai người mua vé tàu cao tốc gần nhất tới Thiên Tân, không lâu sau xe đến nơi, sau khi lên xe, Tô Bạch lựa chọn ngồi xuống bên cửa sổ, còn mập mạp thì ngồi bên lối đi.


Thực ra mập mạp vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện với Tô Bạch, giống như những lời Tần Dương nói lúc trước, Tô Bạch đừng từ bỏ cứu vớt, nhưng mập mạp vẫn không biết nên mở miệng thế nào. Thực tế trong lòng mập mạp, bao gồm từ tận đáy lòng Tần Dương, đều biết rằng Tô Bạch làm xằng làm bậy như vậy xong, trong thế giới chuyện xưa kế tiếp, xác suất có thể sống sót đã rất thấp rất thấp rồi.


Phải biết rằng trong tình huống thông thường, dưới tiền đề không làm nhiệm vụ thực tế của Phát Thanh Khủng Bố, độ khó của một thế giới chuyện xưa cũng có thể coi là cửu tử nhất sinh, hiện giờ lại bị Phát Thanh Khủng Bố chủ động đề tăng độ khó, trên cơ bản có thể chuẩn bị bước vào quan tài rồi...


Nhưng mập mạp nhìn một lát thì thấy Tô Bạch nhét tai nghe điện thoại vào trong tai, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, vừa ngắm phong cảnh vừa nghe nhạc, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.


Bỗng nhiên mập mạp cảm thấy mình có chút giống hoàng đế không gấp thái giám gấp, thật sự khiến người ta ngột ngạt.


Mẹ nó, đây là chỗ tốt của bệnh nhân tâm thần sao?


Trong lỗ tai vang vọng bản Sonate ánh trăng của Beethoven, thực ra hiện giờ Tô Bạch không suy nghĩ lung tung gì, vết thương trên người thường gây ra đau đớn, nhưng Tô Bạch cơ bản có thể làm được cho dù đau đớn tới mấy vẻ mặt cũng không thay đổi.


Không cân nhắc quá nhiều tương lai của mình, không cân nhắc quá nhiều hành động của bản thân, không hối hận, không do dự, không lo lắng, không lo được lo mất, cảm giác duy nhất là:


Ừm, nhiệt độ trong xe hơi cao, có chút oi bức


Những thính giả khác thường cười và nói rằng bọn họ sống cuộc đời thắt lưng buộc bụng, nhưng trong nội tâm bọn họ là khát cầu cùng với che chở đối với sinh mệnh, thực ra là nang niu tính mạng mình trong lòng bàn tay sợ quăng ngã, ngậm trong miệng sợ tan, trái lại Tô Bạch đơn giản hơn, giống như hắn làm chuyện này nhiều lần rồi, hắn đã quen và không muốn thay đổi, bởi vì hắn biết chuyện này căn bản không thay đổi được.


Còn thế giới chuyện xưa kế tiếp của mình sẽ thế nào, Phát Thanh Khủng Bố còn chưa gửi thông báo, vì vậy hãy tận hưởng cuộc sống hiện tại của mình đi.


“Ha ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha...”


Đúng lúc này, tiếng cười to của một người phá vỡ yên tĩnh bên trong xe.


Là một người thanh niên ngồi đối diện với lối đi nhỏ của mập mạp, người thanh niên này nhìn rất ít tuổi, có lẽ mới trưởng thành, trong tay anh ta là một chiếc di động Xiaomi, đeo tai nghe xem phim truyền hình. Có lẽ vừa rồi xem đến đoạn buồn cười nào đó, mới không nhịn được bật cười.


Mập mạp quay đầu lại nhìn một cái, sau đó lẩm bẩm:


- Mẹ nó, xem chung cư tình yêu mà cũng cười thành như vậy, đúng là phim truyền hình lâu năm rồi.


Tô Bạch tháo tai nghe ra, kéo ghế ngồi dậy, ngồi thẳng hơn một chút.


Không lâu sau đã sắp đến trạm rồi.


Lúc này mập mạp lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt chuyến bay từ Thiên Tân về Thượng Hải, nhưng anh ta đột nhiên chẹp miệng:


- Oa, có chút thú vị, toàn bộ đều biểu hiện chuyến bay tới trễ.


- Gọi điện hỏi xem sao lại thế này?


Tô Bạch nói.


Mập mạp gật đầu, lúc này xe lửa đã gần vào đến khu vực Thiên Tân, tín hiệu ổn, mập mạp gọi thẳng cho hãng hàng không để hỏi. Một lúc lâu sau mập mạp cúp điện thoại, nhún vai hơi bất đắc dĩ nói:


- Nghe nói có một tên ngu ngốc qua trạm kiểm an được phát hiện mang thứ gì đó giống như quả bom, hiện giờ sân bay đều đã bị phong tỏa, phần lớn chuyến bay đều tạm dừng, không biết khi nào mới hoạt động trở lại. Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại Thiên Tân một đêm, sáng ngày mai lại đi, nếu không buổi tối phải đợi ở sân bay.


- Vậy cũng được, đặt khách sạn đi.


- Mẹ kiếp, sao lại là tôi?


- Trương Bát Nhất anh là người có tiền, bây giờ tôi là một người nghèo.


Tô Bạch xua tay nói.


- Trái lại cậu sung sướng nhỉ, gia tài bạc vạn thì ném đi, bây giờ sống như người keo kiệt.


Mập mạp vừa nói thầm vừa bắt đầu đặt khách sạn trên di động.


Lúc này Tô Bạch đột nhiên hỏi:


- Mập mạp, nếu cho anh rất nhiều tiền, nhưng tiền đề là để con trai còn chưa sinh ra của anh trở thành thính giả, anh nguyện ý không?


Chương 597

Bình Luận (0)
Comment