Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 598 - Chương 598 Rất Lúng Túng!

Chương 598

Rất Lúng Túng!


Mập mạp mím môi, cười ha ha không trả lời. Đây cũng là câu trả lời tốt nhất, thực ra loại chuyện này ai cũng giống nhau, cho dù mập mạp sống trái ngược với cuộc sống của người thường hay là càng thích cuộc sống của thính giả, nhưng anh ta không muốn sau này con trai hay con gái mình bị mình liên lụy trở thành thính giả. Phải biết rằng không phải thính giả nào cũng được gọi là Trương Bát Nhất, nhỡ đâu con anh ta không lợi hại như anh ta, ngay từ đầu đã ngoẻo?


Khi xe lửa đến trạm, Tô Bạch và mập mạp cùng xuống xe. Lúc đi về phía lối ra, mập mạp bị một thanh niên đẩy vali ở phía sau đâm trúng.


- Xin lỗi, xin lỗi.


Người thanh niên lập tức xin lỗi mập mạp.


Mập mạp không truy cứu, tiếp tục đi tiếp, Tô Bạch thì mở miệng nói:


- Người kia là người cười to khi xem chung cư tình yêu trên xe lửa đúng không?


- Đúng vậy, tôi cảm thấy não cậu ta như thiếu một sợi dây, có chút ngây thơ. Có lẽ sau này cha mẹ cậu ta sẽ phải sốt ruột tìm vợ thay cậu ta rồi.


Tô Bạch nhìn mập mạp một lát, nói:


- Nói như anh không sốt ruột ấy.


- Phi, mập mạp tôi thiếu phụ nữ sao?


- Người ta dựa vào duyên phận tìm vợ, anh thì dựa vào tiền đi chơi gái.


Tô Bạch nói.


- Mẹ kiếp, người nào trâu bò như cậu, còn chưa kết hôn đã có con trai lớn như vậy rồi.


- Đúng rồi, người kia hẳn là ở đội phòng cháy.


Tô Bạch chỉ người thanh niên vừa đụng phải mập mạp, nói:


- Trên vali và trên quần áo cậu ta đều có dấu hiệu.


- Ha ha, hiện giờ bọn họ đều theo nề nếp như vậy sao?


Hai người câu có câu không bước ra khỏi nhà ga, lên xe taxi đến khách sạn mập mạp đặt. Bởi vì mập mạp đặt phòng, anh ta cầm chứng minh thư đến chỗ lễ tân làm thủ tục nhận phòng, Tô Bạch thì ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh đợi.


Trên ghế sofa bên này có vài người, đều là nam nữ trẻ tuổi, mỗi người đều đang nghịch di động của mình.


Tô Bạch cũng lấy di động của mình, mở wechat ra, trong danh bạ tên Lệ Chi ở ngay gần đầu, bởi vì bình thường Tô Bạch cũng không nói chuyện qua wechat với người khác lắm. Lần này Hải thiếu gia tới hang động dưới đáy biển, rõ ràng là có liên quan tới Lệ Chi.


Ngón tay vuốt ve trên màn hình di động, những nhân vật lớn và thế lực lớn đều có những kế hoạch và theo đuổi của riêng mình, hình như chỉ có mình là vô tri vô giác, qua một ngày thì một ngày, sảng một ngày thì một ngày, hoặc là, đây coi như là một loại theo đuổi đi.


Lúc này một cô gái ngồi trên sofa đối diện Tô Bạch lấy một cái túi trong ba lô ra, phía trên túi có ghi là “bánh hạt mè Tây Đình”, xem như là đặc sản đi.


Cô gái nhiệt tình mở túi ra, sau đó đứng dậy đi tới giữa ghế sofa:


- Mọi người, bánh hạt mè này là tôi mang từ quê nhà Nam Thông tới, xem như là đặc sản ở quê tôi, mọi người đừng khách sáo, đều nếm thử đi, đừng khách sáo với tôi, dù sao cũng không đắt.


Mấy người ngồi trên ghế sofa ở xung quanh đều chậm rãi đi tới lấy một cái bánh hạt mè ra bắt đầu ăn, trong không khí tràn ngập mùi thơm khiến người ta say mê.


- Còn có ai chưa lấy không, thứ này mở ra thì ăn ngay tốt hơn, nếu không lát nữa sẽ bị ẩm ảnh hưởng tới hương vị.


Đúng là một cô gái nhiệt tình, điều này khiến Tô Bạch nhớ tới mình trước đây khi leo núi có bạn đồng hành, cũng thường chia sẻ ảnh chụp video clip cùng với đồ ăn. Loại cảm giác ấm áp này, không ngờ có thể gặp được trong đại sảnh khách sạn.


Nghĩ tới đây, Tô Bạch đứng dậy lấy một cái bánh trong túi trong tay cô gái kia.


Cô gái hơi ngây người nhìn Tô Bạch, đôi mắt hơi lấp lánh, giống như có chút lúng túng.


Nhìn biểu cảm của cô gái, Tô Bạch nhìn về phía người mình theo bản năng. Áo gió đã thu lại, khí tức cũng thu liễm hoàn toàn, hẳn là không có thứ gì đặc biệt khiến người ta chú ý mới đúng.


May mà Tô Bạch không phải loại đàn ông tự kỷ, nếu không đổi lại là mập mạp, có lẽ còn tưởng rằng anh ta đẹp trai quá khiến cô gái thẹn thùng rồi.


Tô Bạch cầm lấy bánh hạt mè trở lại ghế sofa bắt đầu ăn, nó giòn, thơm, ăn rất ngon. Nhưng Tô Bạch phát hiện có mấy người trên ghế sofa xung quanh đột nhiên nhìn mình, chẳng lẽ mình thật sự để lộ ra điểm gì đó đặc biệt?


Lúc này mập mạp cầm thẻ phòng đi tới, đi phía trước mập mạp là một người phụ nữ trung niên, bà ta nói với mọi người ngồi trên ghế sofa:


- Các sinh viên, phòng cô đã sắp xếp xong, đây là chứng minh thư và thẻ phòng của các em, bây giờ trả cho mọi người. Lần này chúng ta sẽ ở bên này vẽ vật thực ba ngày, mọi người đừng sợ chịu khổ...


Trong lúc này, trên ghế sofa ngoại trừ Tô Bạch ra, tất cả mọi người đều đứng dậy lấy chứng minh thư và thẻ phòng của mình trong tay người phụ nữ kia, chỉ còn mình Tô Bạch vẫn ngồi đó.


Tô Bạch nhìn bánh hạt mè Tây Đình mình cắn một nửa, ngây ngẩn cả người.


Oh shit, bọn họ đều quen nhau sao?


Mình...


Chương 598

Bình Luận (0)
Comment