Chương 599
Đúng Là Đồ Lợn Giống
Đi vào trong phòng, mập mạp nằm lên trên giường, duỗi lưng hỏi:
- Vừa rồi cậu làm gì ở đại sảnh thế? Quen những người đó à?
Tô Bạch gật đầu từ chối cho ý kiến, chuyện xấu hổ như vậy, đừng nói với tên miệng rộng mập mạp này thì hơn.
Mập mạp lấy di động của mình ra, tìm tờ thông báo kết nối wifi.
- Đúng rồi, ngày hôm qua có một bộ phim truyền hình mới chiếu, khá là hay, tên là “Ma thổi đèn Tinh Tuyệt Cổ Thành”.
Mập mạp vừa mở điện thoại vừa châm lửa điếu thuốc.
Lúc này Tô Bạch đang bước nhanh về phía cửa sổ, kéo bức mành ra nhìn xuống xuống. Hiện giờ đã là hoàng hôn, mập mạp chọn khách sạn gần sân bay hơn, tương đối gần ngoại ô Thiên Tân, cho nên trên đường cái dưới lầu không có mấy người đi. Đương nhiên cũng là vì đang là mùa đông, không có mấy người thích không có chuyện gì làm chạy ra đường, đều ở nhà cho ấm.
Nghe xong lời mập mạp nói, Tô Bạch cười:
- Có phải là bộ phim truyền hình không khác “đạo mộ bút ký” hay không? Tôi không xem bộ phim này, nhưng bộ phim kia tôi xem rồi, thật sự không hay lắm.
“Ha ha.” Lúc này mập mạp đột nhiên vô cùng hưng trí, phụ họa:
- Phim truyền hình “đạo mộ bút ký” tôi cũng xem rồi, hoàn toàn là muốn tiểu thịt tươi trở nên nổi tiếng, nhất là kiểu tóc mái ngố ngàn năm của các sao nam năm ấy, cho dù xảy ra chuyện gì nguy hiểm cho dù là nổ mạnh, mái tóc đều cẩn thận tỉ mỉ, tôi nhìn mà xấu hổ thay.
- Nhưng bộ phim này khác, trên cơ bản hoàn toàn giữ nguyên cốt truyện ban đầu, quay phim cũng chân thực hơn. Diễn viên là Cận Đông, không phải là mấy tên ẻo lả dựa vào mặt để kiếm cơm. Tóm lại là nhìn qua có vẻ hay, lúc trước có mấy bộ “tiền bối” thối nát làm nền, bộ này nhất định sẽ là Kim Kê độc lập.
- Trải nghiệm trong thế giới chuyện xưa bất kỳ của anh đều mạo hiểm huyền bí hơn, vậy mà anh còn có hứng thú với bộ phim này.
Tô Bạch trêu chọc.
- Chuyện này khác, Bàn gia tôi đọc quyển sách này trước khi thành thính giả, đây là cảm xúc, cảm xúc, cậu hiểu không?
- Mẹ nó nói tới chuyện này lại khó chịu, nếu lúc trước cậu còn là Tô đại thiếu kia, trực tiếp đầu tư những quyển sách tôi thích thành phim điện ảnh truyền hình thì thật tốt, dù sao vài tỷ như mưa bụi đối với cậu. Không, đối với cậu trước đây, bây giờ ngay cả vé máy bay cậu cũng không thể mua nổi.
Tô Bạch không định nói những chuyện này với mập mạp, hắn mở cửa sổ, nghiêng người ra ngoài cửa sổ:
- Mập mạp, buổi tối ăn gì?
- Ngoại trừ bánh bao chó không thèm để ý tới ra cái gì cũng được hết.
Mập mạp trả lời.
- Vậy anh ở đây xem phim tiếp đi, tôi đi xuống đi dạo trước.
- Nhớ mang cơm về cho tôi, tôi hơi đói rồi.
- Nếu anh đói bụng có thể ăn mì trước.
Tô Bạch đi tới trước bàn, ở chỗ này đặt một ít đồ uống và mì ăn liền, đương nhiên không phải miễn phí, có thu phí. Dù sao mỗi khách trọ khi tiến vào ở đều phải nộp tiền thế chấp, đợi khi trả phòng dùng bao nhiêu thứ đều phải tính rõ với bạn.
- Phi, từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã dạy tôi cách ăn mì gói, khiến tôi không có biện pháp nhìn thẳng vào mì ăn liền trong khách sạn rồi.
Mập mạp trực tiếp hét lên.
Khi đó Tô Bạch còn đang ở Thành Đô, lúc đó còn chưa chết, mới quen ba người ai cũng có mưu đồ riêng tụ lại với nhau phóng túng. Trước khi tiến vào một thế giới chuyện xưa, bọn họ ở trong một khách sạn, mập mạp chuẩn bị ăn mì ăn liền trong phòng, Tô Bạch trêu chọc đề nghị anh ta lấy mì nấu ăn, ăn xong thì dán cái hộp vào như cũ, như vậy khi người ta tới kiểm tra sẽ nghĩ là mì này không bị động vào thì không lấy tiền, vậy mà mập mạp thật sự làm theo.
- Nhớ trở về sớm một chút.
Mập mạp lại nhắc nhở lần nữa.
- Được.
Tô Bạch lấy một thẻ dự phòng, đi ra khỏi phòng.
Khách sạn này khá cao cấp, dù sao mập mạp cũng ngại dẫn Tô Bạch đến ở một khách sạn nhỏ. Vừa ra khỏi thang máy, lễ tân lập tức hỏi Tô Bạch có cần giúp gì không, Tô Bạch xua tay nói cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Không khí khô và lạnh mang theo chút sương mù, rất tinh khiết và chân thực. Hai tay của Tô Bạch cho vào trong túi, tùy ý đi dọc theo con đường.
Mỗi lần trải qua chuyện gì đó, Tô Bạch đều thích ở một mình một lát, mỗi người đều có cực hạn của riêng mình, quả thật cần một thời gian và không gian riêng.
Đi khoảng 1 phút đồng hồ, ở phía trước có một cô gái mặc áo lông màu đỏ khoác túi chạy chậm tới.
Cô gái này lúc trước Tô Bạch từng gặp rồi, là “thiếu nữ nhiệt tình” phát bánh hạt mè ở đại sảnh, đối phương dường như cũng nhận ra Tô Bạch, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hai người lướt qua nhau như vậy, có lẽ cô ta để quên thứ gì trong khách sạn, cho nên tách khỏi giáo viên và các bạn học trở về lấy, nhìn có vẻ vội vàng.
Một chiếc xe cứu hỏa đang đỗ bên kia đường, mấy nhân viên cứu hỏa đang bảo dưỡng đồ chữa cháy ở đó. Chàng trai trẻ đi tàu lửa từ Tần Hoàng Đảo đến cũng ở trong đó, anh ta đúng là lính cứu hỏa, có lẽ lúc trước nghỉ lễ đến Tần Hoàng Đảo thăm người thân hôm nay trở về.
Thế giới rộng lớn, nhưng thế giới cũng rất nhỏ, Tô Bạch không phải là một người đa sầu đa cảm, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy trên đời này quả thực có cái gọi là duyên phận, tu mười năm mới ngồi cùng thuyền, cũng không phải chỉ là lời nói suông. Giữa người với người, hẳn là có sợi dây vô hình không nhìn thấy không sờ thấy gắn kết lại với nhau, cho dù chỉ là duyên phận vài lần.
Nhưng mà trong đầu Tô Bạch nhanh chóng xuất hiện Lam Lâm tự sát trước bệnh tâm thần, cái từ duyên phận này, thực ra cũng liên quan tới nhân quả có cắt không đứt còn rất loạn, đồng thời cũng có ý nghĩ là một loại khủng bố lớn.
Ho khan vài tiếng, Tô Bạch cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, hiếm khi muốn xa hoa hưởng thụ yên tĩnh một mình, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới những chuyện này.
Có đôi khi Tô Bạch không thể phân được rõ ràng, rốt cuộc thế giới trong hiện thực là cuộc sống của mình, hay thế giới trong chuyện xưa mới là ngôi nhà thực sự của mình.
Đối với những thính giả bình thường mà nói, khoảng thời gian ở thế giới hiện thực sau mỗi nhiệm vụ là một kỳ nghỉ tuyệt vời để chữa lành tâm lý và thư giãn. Họ ước rằng khoảng thời gian này có thể dài hơn một chút, nhưng đối với những người như Tô Bạch mà nói, lại có chút tẻ nhạt vô vị. Khi không ở trong thế giới chuyện xưa, trái lại hắn cảm thấy không quen.
Đi một lát dừng một lát nhìn, bất tri bất giác đã đi sắp một tiếng, Tô Bạch đi bộ một đoạn ngắn trở về khách sạn, trên đường đi có mua một ít đồ ăn và mấy chai bia, định ăn với mập mạp như vậy cho qua bữa.
Khi trở lại khách sạn trời đã tối, cũng gần tới 7 giờ rưỡi rồi, Tô Bạch lấy thẻ phòng ra quẹt, nhưng vừa đẩy cửa ra thì phát hiện cửa bị dây xích khóa trái.
Tô Bạch khẽ cau mày, không đợi hắn phóng thần thức ra kiểm tra tình hình, từ trong cửa truyền ra tiếng thở dốc nặng nề của nam nữ và tiếng cọt kẹt của giường.
- Đúng là đồ lợn giống.