Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 600 - Chương 600 Vùng Vẫy 1

Chương 600

Vùng Vẫy 1

.

.

- -------------------------


Tô Bạch vươn tay gõ cửa, ra hiệu cho mập mạp nhanh lên, sau đó đeo tai nghe dựa vào tường ngoài hành lang, mở một chai bia uống một hơi cạn sạch.


Một chai bia vừa uống xong, Tô Bạch vừa định mở chai thứ hai, cửa phòng được mở ra từ trong, người phụ nữ vừa đi ra ngoài vừa chỉnh tóc, khi thấy Tô Bạch đứng ở bên ngoài, đôi mắt cô ta sáng rực. Rất rõ, người phụ nữ này thấy Tô Bạch càng phù hợp với khẩu vị của mình hơn, nhưng không đợi cô ta chủ động trêu chọc Tô Bạch, Tô Bạch đã lắc mình vào cửa phòng, còn đóng lại.


Mập mạp đang ở trong phòng tắm tắm rửa, hai cái giường thuộc về mập mạp còn có thể thấy rõ “dấu vết chiến đấu”.


- Ha ha, tôi thấy cậu lâu không trở về, đúng lúc có người gọi điện tới hỏi có cần dịch vụ mát xa hay không, cho nên tôi gọi một người.


Mập mạp quấn khăn tắm vội vàng ra ngoài, mở túi đồ Tô Bạch mua về ra.


- Mập mạp, con tôm hùm trên đùi anh không tệ.


Tô Bạch rút một tờ khăn giấy ra lau tay.


Mập mạp nghe thấy câu này, cúi đầu nhìn đùi mình một lát, sau đó có chút không nói nên lời:


- Mẹ nó, đây là hình xăm con bọ cạp độc khi tôi không mập như vậy...


- Nó không tệ, hình xăm của anh thật lợi hại, nó có thể phát triển y như thính giả.


Mập mạp lấy một cái chân gà ra gặm, lắc đầu nói:


- Thế nào, ở bên ngoài vui không?


- Bình thường, đương nhiên là không bằng anh rồi.


- Đúng vậy, tôi biết cậu có mắt nhìn, đám người dung chi tục phấn này cậu chướng mắt, cho nên tôi không gọi cậu. Cô ấy rất đáng thương, ba ngày rồi mà không nhận được đơn hàng nào, tôi cảm thấy mọi người kiếm tiền không dễ dàng, có thể giúp thì giúp, ở nhà dựa vào anh em ra cửa dựa vào bạn bè không phải sao?


Tô Bạch mở cửa sổ ra, để mùi trong phòng tán đi:


- Mập mạp, tôi thấy anh thuê một phòng riêng cho tôi đi, người không biết còn tưởng chúng ta làm buôn bán hải sản đấy.


- Được rồi, sau khi ăn cơm xong sẽ đặt cho cậu.


Mập mạp ngồi xuống giường, mở nắp chai bia, nhìn mặt trái nắp chai một lát:


- Hiện giờ nắp bia không có trúng thưởng, tôi nhớ trước đây thường trúng thêm một chai. Đúng rồi, Đại Bạch cậu không ăn à?


- Anh ăn đi, tôi không đói lắm.


- Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa thì rất đói, không có khẩu vị tới mấy cũng phải ăn, dù sao tôi đói bụng, một giọt tinh hoa ba giọt máu, phải bồi bổ.


Tay trái của mập mạp cầm chân gà tay phải cầm bia cũng đi tới cửa sổ đứng cạnh Tô Bạch:


- Nói đi, Đại Bạch, người phụ nữ vừa rồi không nếm thử thì uổng đấy, thỉnh thoảng ăn một ít món ăn thôn quê cũng không tệ. Tuy bộ dạng không phải rất được, nhưng hai luồng trước ngực phình to lên. Mẹ nó, hai tay của Bàn gia tôi chạm vào đều sợ bóp mạnh nổ tung, ha ha...


Mập mạp vừa nói vừa dùng hai tay khoa chân múa tay làm động tác nổ mạnh: “Bùm!”


Trong nháy mắt, ở phía trước không xa đột nhiên xảy ra vụ nổ mạnh dữ dội, một quả cầu lửa to phóng lên trời, chiếu sáng màn đêm như ban ngày!


Đùi gà và bia trong tay mập mạp đều rơi xuống, rơi lên trên thảm, hai tay của anh ta không kìm lòng nổi véo một cái, có vẻ có chút không dám tin.


- Đây là có chiến tranh sao?


Mập mạp lẩm bẩm:


- Lão Mĩ khai chiến với chúng ta à?


- Không giống lắm.


Tô Bạch lắc đầu:


- Đi xem đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


- Đợi đã, đợi tôi mặc quần áo.


Mập mạp nhanh chóng đi qua cầm quần áo mặc vào, hai người không đi thang máy xuống cửa chính, mà nhảy từ cửa sổ tầng cao xuống dưới.


Trên đường phố rất lộn xộn, gần đó rất nhiều thủy tinh ở các tòa nhà bị chấn nát hết, trên đường cái cũng khắp nơi là bộ phấn thủy tinh vỡ, còn có một số người ngồi ở ven đường kêu thảm, trên người bọn họ dù ít dù nhiều đều có vết thương do thủy tinh đâm trúng.


Tâm niệm của Tô Bạch vừa động, áo gió xuất hiện quấn lấy cơ thể, hai chân cách mặt đất mười centimet, cả người lấy phương thức như “u linh” tung bay nhanh chóng tiến lên, thân pháp của mập mạp cũng không tệ, có thể đuổi kịp Tô Bạch. Tốc độ của hai người đều rất nhanh, hơn nữa vì là buổi tối, cho nên trên đường không có ai, khu vực nổ mạnh cũng không phải khu dân cư, cho nên không xuất hiện tình cảnh quần chúng hoảng loạn.


Ngọn lửa vẫn đang bùng cháy dữ dội, sau khi khoảng cách càng ngày càng gần, trong không khí giống như bị một tầng nóng bỏng bao phủ.


- Mẹ nó, đây là mùi gì thế?


Mập mạp khịt mũi nói:


- Không giống mùi thuốc súng, mẹ nó, sẽ không phải là chủ nghĩa đế quốc bắn đạn khí độc với chúng ta đấy chứ?


- Đạn khí độc có uy lực mạnh như thế sao?


Lông mày của Tô Bạch cũng nhíu lại:


- Bên kia, nếu tôi nhớ không nhầm mà nói, hẳn là khu nhà kho.


- Ai đó buôn lậu vũ khí kết quả là xã hội đen tranh giành vũ khí sống mái nhau, kích nổ bom sao?


Mập mạp suy đoán.


- Anh xem phim truyền hình Hồng Kông nhiều quá rồi.


Phía trước có tường vây, khu vực hỏa hoạn cơ bản là trong phạm vi nơi này, thực ra bên ngoài có không ít nhà cửa dân cư, nhưng chỉ bị ảnh hưởng bởi chấn động của vụ nổ, dù sao khu nhà kho cách khu dân cư một khoảng, hỏa hoạn không có xu thế lan ra ngoài, dù sao nơi này không phải là cháy rừng, quy hoạch và thiết kế trong thành phố cũng có quy củ riêng.


Xoay người nhảy lên tường, ngay khi nghiêng xuống dưới, một quả cầu lửa đột nhiên dâng lên, trực tiếp đánh tới trước mặt Tô Bạch. Hai tay của Tô Bạch nhanh chóng giao nhau, một tầng băng xuất hiện trên người hắn, cản quả cầu lửa này lại.


Mập mạp cũng nhảy tới, bởi vì không có tường vây cao ngăn cản, biển lửa phía trước xuất hiện rõ không sót gì.


- Mẹ nó, đúng là quá đồ sộ rồi.


Vậy mà mập mạp tán thưởng:


- Mẹ kiếp, Đại Bạch, cho dù là trong thế giới chuyện xưa, cũng ít khi thấy ngọn lửa đồ sộ như thế.


Diện tích khu nhà kho rất rộng, mà lúc này, gần như cả khu vực đã hóa thành một vùng biển lửa, nhưng thế lửa cũng vì ngay từ đầu nổ mạnh kịch liệt, hiện giờ đã bắt đầu có xu thế giảm xuống.


Phía trước Tô Bạch và mập mạp có mấy bình khí đang cháy, thể tích của mấy bình khí này rất to.


- Đại Bạch, màu sắc của lửa có vẻ không thích hợp lắm, sao lại có màu sắc như thế?


Màu sắc hỏa diễm xung quanh không phải là màu sắc thông thường của hiện trường hỏa hoạn, có lam có lục, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy kinh hoàng.


- Hẳn là có hóa chất vật chất đang cháy.


Tô Bạch mím môi:


- Hẳn là tai nạn ngoài ý muốn, dẫn đến nơi này nổ mạnh, sau đó cả khu nhà kho đều bị bốc cháy.


- Nhưng như vậy cũng không có khả năng khoa trương như thế, tôi không tin là nhân viên nhà kho không cẩn thận ném mẩu thuốc lá rơi xuống đất không giẫm lên dụi tắt, kết quả là xảy ra sự cố.


Mập mạp lau mồ hôi to như hạt đậu ở trên trán, rõ ràng là mùa đông, nhưng ở trong đám cháy giống như đang đi vào trong giữa hè nắng chói chang.


- Được rồi, chúng ta đi thôi.


Nếu không xác định được là chiến tranh hay là những chuyện đặc biệt khác, hai người không cần thiết phải ở lại đây, bọn họ không rảnh rỗi như vậy tới đây xem náo nhiệt, hơn nữa kho hàng này nhìn không giống có người ở, thuộc loại khu vực có vẻ trống trải, cho nên cho dù lửa mạnh vẫn đang cháy, nhưng sẽ không tạo thành thương vong quá lớn.


Mập mạp gật đầu:


- Đi thôi, mẹ nó, tôi xem như là tắm lãng phí rồi.


Chương 600

Bình Luận (0)
Comment