Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 601 - Chương 601 Vùng Vẫy 2

Chương 601

Vùng Vẫy 2


Mập mạp vừa làm xong vận động đó thoải mái dễ chịu tắm một cái, kết quả là bây giờ lại đầy mùi mồ hôi, còn kèm theo mùi khó ngửi của hóa chất đi kèm, loại mùi này tắm một cái rất khó rửa sạch trong thời gian ngắn, chuyện này khiến mập mạp vô cùng buồn bực.


Hai người vừa định rời đi, bỗng nhiên ngọn lửa ở xung quanh lập tức nhỏ đi nhiều.


Điều này khiến Tô Bạch và mập mạp đều dừng bước lại theo bản năng, chuyện này không đơn giản là vật bị thiêu đốt gần hết khiến thế lửa bắt đầu thu nhỏ lại, bởi vì ngọn lửa xung quanh rõ ràng là đang bị nén lại rồi.


Những biểu hiện như nổ mạnh, ngọn lửa, vân vân, thực ra là một phương thức truyền đạt loại năng lượng nào đó, Tô Bạch và mập mạp đều là thính giả lâu năm, đối với lý giải và vận dụng trong mỗi lực lượng hai người đều đạt tới tình hình cao thâm, dù thay đổi muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, lúc này bỗng nhiên ngọn lửa ở xung quanh chậm lại, ở trong mắt người thường đây là ngọn lửa sắp cháy tắt rồi, nhưng ở trong mắt Tô Bạch và mập mạp, giống như là một cao thủ đang nuôi thế trước khi ra chiêu.


Hai người nhìn vào mắt nhau, đều cảm thấy giật mình vì sự nghiêm túc của bọn họ.


- Đại Bạch, mau chạy nhanh thôi, mẹ nó, đây là tiết tấu muốn bạo thêm lần nữa rồi!


Lúc này cả người mập mạp nhảy lên, cơ thể to mọng nhanh chóng chạy đi với tốc độ linh hoạt khéo léo kỳ lạ.


Tô Bạch cũng hoàn toàn mở hết hạn chế của áo gió, cả người bay lên nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Cho dù là thính giả, cho dù là thính giả lâu năm, nhưng đối mặt với một vụ nổ siêu khủng bố quy mô lớn như thế, bọn họ cũng rất khó may mắn sống sót, cho nên Tô Bạch và mập mạp ôm chút may mắn, không chết ở trong thế giới chuyện xưa mà chết trong sự tò mò ở thế giới hiện thực, vậy thì thật sự quá bực tức rồi.


Tốc độ của Tô Bạch và mập mạp phát huy đến mức cực hạn, không lâu sau đã nhảy lên tường bao lần nữa chuẩn bị đi tới nơi xa an toàn hơn, hoặc là trở về khách sạn, bởi vì vừa rồi nhìn ngọn lửa đột nhiên nén tới mức tận cùng, xem ra vụ nổ mạnh thứ nhất chỉ là món khai vị mà thôi.


Đúng lúc này, bỗng nhiên Tô Bạch đứng lại, cả người dừng giữa không trung.


Mập mạp cảm nhận được, lập tức quay đầu nhìn về phía Tô Bạch:


- Chạy đi, còn chưa tới khu vực an toàn mà.


Không thể không nói, lúc này mập mạp vẫn còn là bạn chí cốt, đương nhiên, anh ta cũng không muốn để lại ấn tượng “chạy mất dép” trước mặt thính giả xem như là bạn.


Ngón tay của Tô Bạch chỉ về phía đối diện:


- Ở đó có mấy xe cứu hỏa lái tới rồi.


Mập mạp nhìn qua, quả nhiên có khoảng năm sáu chiếc xe cứu hỏa đang lái về bên này, ngọn đèn của xe cứu hỏa vẫn rất dễ phân biệt.


- Liên quan gì đến chúng ta, Đại Bạch mau chạy đi, mẹ nó, đừng để bị nổ chết, vậy thì quá khôi hài rồi, trải qua bao nhiêu sóng gió, chúng ta đừng bị lật thuyền trong mương ở đây.


Rõ ràng là mập mạp là người có tính cách chỉ cần mình sống là được, Tô Bạch cũng như vậy, vụ nổ lần hai có khả năng xảy ra bất cứ lúc nào, có trời mới biết phạm vi bao trùm cỡ nào, trời đất bao la hay là mạng mình lớn nhất, còn tính mạng của người bình thường... A, cần phải quan tâm sao?


Tô Bạch không nói gì, tuy trong mắt hiện lên chút do dự, nhưng cả người vẫn nhanh chóng chuyển động, lúc này hãy tự lo cho mình trước tiên.


Cứ như vậy, hai người tiếp tục rời đi với tốc độ cao, ở trong mắt người thường, tốc độ của hai người giống như một chiếc xe máy nhanh như tia chớp chạy qua.


Cuối cùng đội xe cứu hỏa đã ở phía trước, chỉ trong nháy mắt mập mạp lướt qua, anh ta không thèm nhìn xe cứu hỏa bên cạnh một cái, Tô Bạch cũng vậy, lúc này Tô Bạch thật sự không có hứng thú để ý tới tính mạng của người bình thường, hắn không phải là Lôi Phong, còn chưa đến nông nỗi quên mình vì người khác.


Nhưng mà khi cơ thể Tô Bạch lướt qua xe cứu hỏa, hắn liếc mắt một cái là thấy được một người, đó là một nhân viên phòng cháy chữa cháy trẻ tuổi nắm lấy lan can đứng bên xe cứu hỏa, mặc đồng phục phòng cháy, trên mặt vẫn có chút non nớt, trong đôi mắt còn lóe lên sợ hãi. Rõ ràng là anh ta sợ muốn chết, nhưng vẫn nắm chặt lấy lan can, cùng đoàn xe đi về phía hiện trường vụ cháy.


Đây là lần gặp thứ ba trong ngày hôm nay!


Mẹ nó.


Thật sự là lần thứ ba!


Lần đầu tiên là trên tàu cao tốc từ Tần Hoàng Đảo đến Thiên Tân, người trẻ tuổi này cầm di động xem “chung cư tình yêu” phiên bản cũ cười ha ha.


Lần thứ hai là mình tùy ý tản bộ trên đường, người trẻ tuổi mới về đơn vị đang cùng đồng đội kiểm tra trụ cứu hỏa bên đường.


Lần thứ ba, thì là tình cảnh trước mắt này.


Trong lòng Tô Bạch hiểu rõ, vụ nổ mạnh lần hai sắp bắt đầu, nếu đội cứu hỏa của bọn họ tiếp tục tiến về trước, đừng nói là cứu hỏa, bọn họ nhất định sẽ trực tiếp bị giết chết 100% trong đám cháy. Nhiệt độ khủng bố cùng với uy lực của nổ mạnh không phải mấy bộ đồng phục phòng cháy trên người họ có thể chịu nổi, đến lúc đó sẽ không biết có tìm được vài mảnh thi thể hay không rồi.


Hít sâu một hơi, trên mặt Tô Bạch lộ vẻ dữ tợn, mẹ nó, mình không có khả năng thánh mẫu như vậy, ốc còn không mang nổi mình ốc còn quản người khác sao? Có bị bệnh hay không?


Tô Bạch nhắm mắt lại, tiếp tục bước nhanh về phía trước, đội xe cứu hỏa đi lướt qua Tô Bạch, một bên đi về phía đám cháy, một bên thì rời xa đám cháy.


Nhưng mà gặp thoáng qua chưa tới mười giây, Tô Bạch bất chợt mở mắt ra, trong mắt đều là dao động, không biết vì sao, cảnh tượng Lam Lâm tự sát trước bệnh tâm thần đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Bạch, vào lúc này trái tim Tô Bạch như đập lỡ một nhịp.


- Sao lúc này ông đây đáng khinh như vậy?


Tô Bạch mắng mình một tiếng.


Mập mạp vừa chạy vừa quay đầu lại, thấy vậy mà Tô Bạch quay đầu trở về, lúc này hét to:


- Mẹ kiếp, Đại Bạch, đầu óc cậu bị nước vào à...


Trong tầm mắt của mập mạp, anh ta thấy Tô Bạch lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo đội xe cứu hỏa đang chạy về phía trước, trực tiếp đạp xe cứu hỏa dẫn đầu trật phương hướng nằm ngang trên đường cái, mấy xe cứu hỏa ở phía sau lập tức dừng lại.


Nhưng cũng đúng lúc này, ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, tiếng gầm rú rất to bỗng nhiên vang lên.


Mập mạp chỉ cảm thấy đôi mắt đột nhiên gián tiếp mù còn lỗ tai cũng bị chấn đắc lập tức mất đi thính giác.


Sóng khí cuồn cuộn trực tiếp hất tung cơ thể to mọng của mập mạp ra ngoài, trong đó mang theo nóng rực...


Chương 601

Bình Luận (0)
Comment