Chương 602
Nhân Quả 1
Sau tiếng nổ mạnh vang lên, một đống đất trên bãi cỏ đột ngột di chuyển, ngay sau đó mập mạp bò từ trong ra.
“Phi phi phi...”
Nhổ ra bùn cát trong miệng, mập mạp lau mặt, lảo đảo đứng dậy, hiện giờ cả người anh ta vẫn còn choáng váng, dưới chân vốn là xanh hóa bên cạnh đường quốc lộ, hiện giờ trên cơ bản như bị máy ủi đất lê một lần, không thấy được bao nhiêu màu xanh rồi.
- Mẹ nó, đây đúng là như uống một chai.
Đứng khoảng một phút đồng hồ, thính giác và thị giác của mập mạp xem như hoàn toàn khôi phục bình thường, anh ta phủi bụi đất trên người, đi về phía trước.
- Đại Bạch, Đại Bạch!
Mập mạp bắt đầu kêu lên, dựa theo lý giải của anh ta, cho dù Tô Bạch ở gần tâm vụ nổ hơn vì quay trở lại trước khi vụ nổ xảy ra, nhưng cũng không đến mức trực tiếp nổ chết Tô Bạch, phải biết rằng thực lực và tố chất thân thể của Tô Bạch hiện giờ có thể nói là biến thái, mình đều có thể chịu được ngoại trừ hơi khó chịu ra thì không có chuyện gì, như vậy Tô Bạch càng không có khả năng có vấn đề gì.
Đi về phía trước một đoạn, mập mạp nhìn thấy năm chiếc xe cứu hỏa trên đường quốc lộ, trên những chiếc xe cứu hỏa này bám đầy bụi, còn có dấu vết bị đốt trọi.
Nhưng mà khiến mập mạp hơi bất ngờ chính là, những chiếc xe cứu hỏa này vẫn an toàn đỗ ở đây, không bị sóng khí hất văng ra, chuyện này thật kỳ lạ, vừa rồi mình đều bị sóng khí cuốn ra ngoài, sao đám xe cứu hỏa này còn có thể an toàn đỗ ở đó?
Chẳng lẽ bây giờ xe cứu hỏa đều cao cấp như vậy rồi? Đều dựa theo tiêu chuẩn của xe thiết giáp quân dụng thiết kế ra?
Bỗng nhiên mập mạp như nghĩ thông chuyện gì đó lập tức chạy tới, quả nhiên, tuy trên xe cứu hỏa bẩn thỉu dơ dáy, nhiễm một tầng bùn khô, nhưng vậy mà ngay cả cửa sổ cũng không vỡ, chuyện này thực sự là chuyện không có khả năng, khi xảy ra vụ nổ mạnh đầu tiên, tất cả cửa sổ thủy tinh trong nhà gần đó đều vỡ vụn, sao xe cứu hỏa này có thể may mắn thoát khỏi?
Các nhân viên cứu hỏa trong xe cứu hỏa, đều đã nằm ở trong xe, cũng có một số nhân viên cứu hỏa vốn nắm lan can xe cứu hỏa ở ngoài xe cùng xe tiến lên, bọn họ thì nằm trên mặt đất, nhưng mập mạp liếc mắt một cái là nhìn ra, những nhân viên cứu hỏa này chỉ bị chấn động ngất đi, không nguy hiểm gì tới tính mạng, khả năng cao nhất chỉ là kiểm tra ra não hơi chấn động, nhưng số phận ban đầu của bọn họ vốn là đã mất mạng trong vụ nổ mạnh lần hai, tan thành mây khói, ngay cả thi thể đều khó tìm được đủ bộ phận.
Nhìn những người này, trong lòng mập mạp càng trầm trọng hơn, bởi vì những người này không chết, những người này không sao, tuyệt đối không phải tình cờ được nữ thần may mắn chiếu cố.
- Mẹ nó, Đại Bạch, cậu điên rồi sao?
Mập mạp bắt đầu chạy nhanh về phía trước, cuối cùng cũng thấy Tô Bạch ở phía trước xe cứu hỏa đầu tiên.
Vừa thấy hắn, khiến mập mạp lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc này trên người Tô Bạch hơn phân nửa huyết nhục gần như biến mất, cả người giống như một khối tiêu bản quỳ ở đó, hai tay còn duy trì tư thế mở ra, rất nhiều chỗ xương trắng đều đã lộ rõ, khí tức trên người vô cùng mỏng manh.
Mập mạp vội vàng lấy từ túi ra một viên thuốc, bóp nát, bôi vào trên miệng viết thương của Tô Bạch. Lúc này đã không cần dùng đến cách uống thuốc, thuốc rơi thẳng vào miệng vết thương, bắt đầu hòa vào máu của Tô Bạch.
Dường như là hiệu lực của thuốc rất mạnh, cả người Tô Bạch run lên, lập tức ngã ở trên mặt đất.
Mập mạp mím môi, sau đó bế Tô Bạch đứng lên. Vừa khẽ chửi thề vừa rời khỏi nơi này. Bởi vì gần đó đã truyền đến âm thanh từng tiếng còi cảnh sát. Hiển nhiên sau khi xảy ra vụ nổ mạnh, sự chú ý của các lực lượng đều bắt đầu hướng tới nơi này.
Trên giường khách sạn, Tô Bạch liếm đôi môi khô khốc.
- Nước… Nước…
- Đến đây, đến đây.
Giọng nói của mập mạp vang lên ở bên cạnh Tô Bạch. Anh ta mang một chén nước tới, sau đó chậm rãi cho Tô Bạch uống. Uống nước xong rốt cuộc Tô Bạch cũng tỉnh táo hơn. Hắn mở mắt ra, thấy trước mắt là cảnh tượng quen thuộc. Hắn vẫn ở tại khách sạn. Nhưng trên người hắn vẫn không ngừng truyền đến từng trận đau đớn.
- Mẹ nó, cậu đã hôn mê một ngày một đêm rồi. Lãng phí của tôi biết bao nhiêu là thuốc.
Mập mạp vừa càu nhàu vừa xốc chăn của Tô Bạch lên. Mập mạp thấy những vết thương trên người Tô Bạch đã khôi phục khá tốt, không còn có cảnh tượng xương trắng lộ ra đầy đáng sợ. Trong chuyện này, một mặt, ngoài nhờ công mập mạp cho Tô Bạch rất nhiều thuốc, thậm chí dùng cả những đồ anh ta đổi bằng điểm trên cửa hàng về, nhưng mặt khác, cũng là nhờ thể chất khủng bố của Tô Bạch, khiến cho những vết thương này có thể lành nhanh đến như vậy.
- Chờ lát nữa tôi sẽ chuyển điểm cốt truyện trả cho anh. - Tô Bạch nói.
- Cần gì phải khách khí như vậy.
Mập mạp lắc đầu. Anh ta cũng không quá để ý chuyện điểm chác này, chỉ là có chút không thể hiểu nổi.
- Lúc trước có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Dám tự mình tiến vào khu vực ngay gần vụ nổ như vậy. Cậu có biết nếu cường độ vụ nổ lớn hơn một chút nữa thì cậu có thể chết tan xác rồi không hả? Đúng, cậu là Vampire. Nhưng Vampire cũng không phải bất tử. Cậu còn cách bất tử một quãng đường xa lắm.
- Mẹ nó, Tô Bạch, tôi vẫn phải nói với cậu mấy câu này. Nếu là bình thường tôi phải ít ở gần cậu mới được. Chứ cứ xảy ra nhiều chuyện như thế này, anh đây chắc cũng tổn thọ sớm.
- Đúng thế. Đầu óc tôi có vấn đề.
Tô Bạch nói.
Thấy Tô Bạch có thái độ như vậy, mập mạp cũng lười nói thêm.
- Quên đi, tôi đã đặt chuyến bay vào ngày mai rồi. Cậu nghỉ ngơi thêm một ngày. Thực lực và thương thế hiện tại của cậu cũng chưa thể hồi phục hết, nhưng ít ra vẫn có thể đi lại được. Dù sao thì cũng là tôi với cậu cùng đi. Tôi sẽ phụ trách đưa cậu trở về Thượng Hải. Lần sau, dù cậu có cho tôi một mười nghìn điểm cốt truyện, tôi cũng không thèm đi với cậu nữa.
Tô Bạch cười cười. Hắn chống một bàn tay xuống giường, phát lực, chậm rãi dựa vào giường ngồi dậy.
- Nguyên nhân vụ nổ đã điều tra được chưa? - Tô Bạch hỏi.
Mập mạp cười.
- Còn chưa điều tra ra được. Nghe nói là do kho hàng nào đó đã cất giữ trái phép nhiều chất hóa học, sau đó do sự cố ngoài ý muốn mà gây ra vụ nổ này. Hiện tại trên các phương tiện thông tin đại chúng đang không ngừng tán dương những người lính cứu hỏa dũng cảm hi sinh trong vụ nổ lần này. Có lẽ sau đây học sinh tiểu học, trung học cũng bắt đầu lấy chuyện này làm đề bài viết văn. Có lẽ đề bài là “Chú lính cứu hỏa anh hùng”. Hiện tại mọi chuyện được xử trí như vậy đã. Còn sau thì chưa rõ.
- Đã chết rất nhiều lính cứu hỏa sao? - Tô Bạch hỏi.
- Có vẻ không ít. Sau vụ nổ đầu tiên, những đội phòng cháy chữa cháy gần đó đều xông thẳng vào những đám cháy để đi dập lửa. Đội lính cứu hỏa mà cậu ngăn lại kia không có chuyện gì. Còn lại, rất ít người may mắn sống sót. Hiện tại trên thời sự nói đã phát hiện thi thể hai, ba mươi người. Nhưng tôi cảm thấy còn có thể nhiều hơn nữa. Có vẻ sau này sẽ thêm số lượng người vào danh sách. Mỗi lần gặp phải mấy chuyện này là như táo bón vậy, lâu lâu mới nhả ra một ít tin tức. Còn đâu là dùng ô dù che đậy hết. Có thể bới ra được không còn dựa vào may mắn nữa. - Mập mạp bèn chuyển đề tài. - Khà khà. Chẳng qua tôi cũng làm gì có tư cách mà nói. Đại anh hùng vô danh còn đang nằm trước mặt tôi đây. Giá mà lúc đó tôi chụp lại ảnh, để lưu lại bộ dáng thê thảm lúc đó của cậu, sau đó gửi cho bên truyền thông. Cậu xem phim “Đội trưởng Mỹ - Captain America” chưa? Nếu cậu mà nổi tiếng có thể được gọi là “Đội trưởng Trung Quốc” đấy.
Trong giọng nói của mập mạp mang theo vẻ không hài lòng.
- Tôi chỉ có một cảm giác. - Tô Bạch nhìn ánh mắt mập mạp, thẳng thắn nói. - Tôi cũng không định nhúng tay vào. Nhưng khi tôi đi qua chiếc xe cứu hỏa kia, tôi đã thấy một người. Mập mạp, anh còn nhớ người đã cười lớn khi xem phim “Nhà trọ tình yêu” trên đường sắt cao tốc không?
- Cái tên đó á? - Mập mạp hiển nhiên nhớ rõ.
- Đúng thế, sau khi chúng ta đến Thiên Tân không phải còn cùng đi tản bộ sao. Ở trên đường tôi lại thấy anh ta. Sau đêm đó, lúc xảy ra vụ nổ, tôi lại thấy anh ta ở trên xe cứu hỏa.
Tô Bạch nói tới đây bèn ngừng lại. Hắn đang chờ đợi mập mạp phản ứng. Hắn tin tưởng, với kiểu “người cái gì cũng biết” như mập mạp, cùng với bản lĩnh “đóa hoa giao tiếp” thính giả của anh ta, chắc chắn mập mạp sẽ hiểu điều Tô Bạch muốn nói đến là gì.
Quả nhiên, mặt mập mạp lập tức trở nên nghiêm túc, nói:
- Vậy… ý của cậu là… nhân quả?
(Chưa xong còn tiếp)