Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 603 - Chương 603 Nhân Quả 2

Chương 603

Nhân Quả 2


Quả nhiên, mặt mập mạp lập tức trở nên nghiêm túc, nói:


- Vậy… ý của cậu là… nhân quả?


Tô Bạch lắc đầu.


- Tôi không biết, nhưng nếu nói đây là trùng hợp thì cũng quá khó xảy ra rồi. Cho nên lúc đó không phải đột nhiên tôi nổi lòng trắc ẩn, mà tôi cảm thấy, trong một ngày ở ba nơi khác nhau lại cùng thấy một người. Sau đó lại để cho anh ta bỏ mạng trong vụ nổ này thì có điểm không thích hợp.


Mập mạp lấy ra một quả táo, cắn một miếng. Anh ta nói, miệng vẫn còn có tiếng nhai táo rôm rốp.


- Đúng vậy, cậu cẩn thận một chút. Chuyện nhân quả này không phải ai cũng có thể dự đoán trước. Hoặc có thể này, cậu đã sắp gặp được nhân quả tiếp theo rồi?


Trong đầu Tô Bạch nhớ lại hình ảnh Lam Lâm phát điên mà tự sát. Lam Lâm, Yến Hồi Hồng, Phích Lâu… những thính giả mà Tô Bạch biết. Những thính giả cấp cao như vậy, thậm chí là cả người phụ nữ cường đại, cao quý như Lam Lâm lại vì sợ hãi dưới nhân quả mà phát điên. Cuối cùng trong giây phút hoảng loạn mà tự sát. Có những vết xe đổ trước mặt như vậy, Tô Bạch thật sự thấy trong lòng có chút do dự.


- Tôi không biết nhân quả rốt cuộc là cái gì. Nhưng tôi biết, có không ít thính giả cao cấp, cuối cùng đều vì một lý do khó hiểu nào đó mà chết bởi hai chữ này.


Mập mạp vỗ bả vai Tô Bạch. - Cậu mới vừa dung hợp vũ khí bản mệnh, thực lực cũng vừa nhảy vọt. Trên con đường này cậu còn có một quãng dài để đi, không cần thiết phải nóng vội như vậy.


- Thật ra, tôi tính toán lần này quay về Thượng Hải cũng bắt đầu dung hợp vũ khí bản mệnh, cũng không định do dự thêm nữa.


Hiển nhiên là mập mạp thấy sau khi Tô Bạch dung hợp vũ khí bản mệnh, thực lực đã có sự thay đổi rất lớn cho nên rất ngưỡng mộ.


Tô Bạch gật đầu, ý bảo tự mình đã biết.


- Tốt lắm. Vậy cậu cứ nằm nghỉ đi. Tôi đi mua cơm. - Mập mạp đi ra khỏi phòng khách sạn.


Tô Bạch nằm một mình ở trên giường. Hắn cầm lấy điều khiển từ xa bên người, mở TV lên.


Vừa lúc là kênh của đài truyền hình địa phương Thiên Tân. Trên màn ảnh là một phóng viên đang đang đi phỏng vấn tại hiện trường. Đám cháy cơ bản đã được khống chế. Nhưng công tác cứu hộ cùng ngăn chặn hậu quả từ đám cháy thì vẫn đang được tiến hành.


Phóng viên đứng ở phía sau một người lính cứu hỏa đang làm nhiệm vụ, bắt đầu phỏng vấn.


- Đồng chí, chúng tôi là phóng viên đài truyền hình Thiên Tân. Xin hỏi hiện tại anh có thể cho chúng tôi phỏng vấn một chút không?


Người lính cứu hỏa trong TV xoay người lại. Trên mặt anh ta là một màu đen. Đây là do bị lửa và khói đen tác động. Nhưng có thể thấy được, anh ta còn rất trẻ.


- Thực xin lỗi, tôi không có thời gian. - Người lính cứu hỏa trẻ tuổi không để ý tới phóng viên, vội vàng tiếp tục công việc của mình.


Phóng viên có chút xấu hổ, nhưng ngay lập tức liền ứng biến, quay lại nói.


- Các vị khán giả, đây là tình huống ở hiện trường. Hiện tại các chiến sĩ cứu hỏa đang tận dụng từng giây từng phút để có thể dập tắt, hạn chế đến mức tối đa hậu quả từ vụ cháy này. Họ không ăn không ngủ, một lòng một dạ với sứ mệnh vĩ đại là cứu giúp tài sản, tính mạng của người dần. Trong lúc đó, bên chính quyền cũng rất chú ý…


Hôm sau, sau khi miễn cưỡng có thể xuống giường vận động, Tô Bạch bèn cùng mập mạp về Thượng Hải.


Sau khi từ sân bay đi xe về tới tòa nhà của lão Phương. Vào nhà thấy con mèo đen đang chơi đùa cùng cậu nhóc ở trên sô pha, Tô Bạch mới thật sự cảm nhận được cảm giác trở về nhà.


Cát Tường nằm ở trên sô pha. Cho dù Tô Bạch cùng mập mạp trở về thì nó cũng chỉ nhẹ nhàng vẫy đuôi, làm bộ chào đón một cách lười biếng.


Thật ra, lý do vì sao Cát Tường lại đối xử tốt với thằng bé kia như vậy, chính bản thân Tô Bạch cũng có chỗ không hiểu nổi. Nếu từ đầu có thể nói là do Cát Tường thích linh khí tên người thằng bé này. Nên là một con đại yêu, Cát Tường cũng yêu thích nó. Hoặc là vì thằng bé này chính là từ trong bụng một con hồ ly sinh ra, cùng là yêu tộc nên Cát Tường cũng có thiện cảm với nó. Dù sao đây cũng là chuyện có thể lý giải được.


Nhưng trải qua một thời gian dài như vậy, tại sao một con mèo kiêu ngạo như Cát Tường vẫn chăm sóc cẩn thận cho thằng nhóc này như vậy, nếu nói trong đó không có nguyên nhân nào đặc biệt nào, ngay cả bản thân Tô Bạch cũng khó lòng mà tin được.


Nhưng Cát Tường cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biểu đạt. Cho dù là quan hệ của nó với Lệ Chị, hay là mối quan hệ giữa nó và Huyết Thi, nó cũng không tính toán nói ra. Dường như cuộc sống hằng ngày của một con mèo như Cát Tường rất đơn giản. Nếu như rảnh rỗi không việc gì làm thì chính là xem bức tranh kia, đồng thời chăm sóc cho đứa nhỏ.


Cũng may Tô Bạch cũng là người hào phóng. Đối với Cát Tường hắn cũng không quá kiêng kị, cũng không dùng thủ đoạn ép buộc nào cả. Bởi vì Tô Bạch hiểu rõ, hắn có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, nhất là những hành vi của bản thân hắn ở đảo Tần Hoàng, gần như là giẫm đạp lên quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố, ở trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, bản thân mình có thể còn sống sót trở về hay không, trong lòng hắn cũng không thể nắm chắc được.Nếu như chính mình chết rồi, Hòa thượng, mập mạp, Gia Thố, bọn họ sẽ giúp hắn chăm sóc thằng nhóc kia sao?


Giao cho những người khác ư? Giao cho Huân Nhi? Giao cho Sở Triệu? Giao cho cô nhi viện?


Có vẻ ai cũng không thể chăm sóc tốt bằng con mèo đen này.


Khi Tô Bạch tắm rửa xong đi ra ngoài, mập mạp đã nằm ở trên thảm, vừa ăn bỏng ngô vừa xem TV. Thằng nhóc kia tựa vào trên bụng mập mạp, cùng mập mạp xem TV. Trước kia thằng nhóc với mập mạp quả thật cũng từng có xích mích. Nhưng mập mạp cũng tốn công dỗ dành thằng nhóc kia rất nhiều lần. Dù sao khi đó mập mạp cũng không biết được thằng nhóc trong thế giới chuyện xưa kia sẽ thật sự được Tô Bạch đưa ra ngoài, coi như con trai để nuôi dưỡng. Tận đáy lòng, mập mạp cũng có chút áy náy với đứa nhóc này.


Hiện tại, quan hệ của hai người cũng khá tốt.


- Cát Tường đâu?


Tô Bạch hỏi.


- Con mèo đó đang ở bên ngoài phơi nắng.


Mập mạp nói xong bèn vươn tay sờ mặt thằng nhóc kia. Khuôn mặt âm hiểm bình thường luôn thích giả heo ăn hổ của mập mạp, đột nhiên lại xuất hiện vẻ cưng chiều.


Có lẽ, đây cũng là bản chất con người.


Trên thế giới này cũng không có ai ác hoàn toàn, cũng không có người tốt đến thập toàn thập mỹ. Cho dù là một tên giết người tội ác tày trời cũng có thể ở một phương tiện công cộng nào đó, nhường ghế cho một cụ già thì sao? Đối với chuyện không liên quan trực tiếp đến lợi ích của bản thân mình cùng với những điều kiện tiên quyết an toàn khác, ai cũng muốn có một cuộc sống an nhàn.


Tô Bạch cầm lấy một chén nước trên bàn trà, uống một ngụm. Ánh mắt hắn thông qua cửa sổ sát mặt đất nhìn về phía trong sân. Cát Tường đang nằm trên một chiếc nệm để phơi nắng, nó vừa phơi nắng lại nhìn bức tranh kia.


Không biết vì cái gì khi thấy bức tranh kia, nỗi lòng Tô Bạch lập tức trở nên nặng nề hơn. Bức tranh này quả thật có thể biết trước tương lai. Nhưng tương lai kia, dường như là không có biện pháp thay đổi.


Chính bản thân hắn đã đi tới đảo Tần Hoàng. Đồng thời chính mình cũng xem như thành công làm kẻ gây rối một lần. Tròng mắt của Lâm Chu bị bản thân hắn coi như là kẹo để ăn. Thân dưới của Hải thiếu gia bị hắn dùng một cước giẫm nát. Mục đích của những đó đều không đạt được, cũng không thể hoàn thành. Nhưng dưới điều kiện tiên quyết ngay tại lúc bản thân hắn điên cuồng làm rối bố cục, bóng dáng màu lam kia vẫn bị mũi tên kia bắn xuyên qua người, đến sau cùng chìm vào ở chỗ sâu trong biển rộng, không biết tung tích.


Điều này cũng có nghĩa, cái chết của Huân Nhi cũng là chuyện không thể thay đổi được hay sao?


Chương 603

Bình Luận (0)
Comment