Chương 604
Thẩm Phán
Điều này cũng có nghĩa, cái chết của Huân Nhi cũng là chuyện không thể thay đổi được hay sao?
Thật ra biết trước tương lai cũng không phải là chuyện tốt. Nhất là khi bạn phát hiện chính mình cố gắng hết sức cũng không cách nào thay đổi được tương lai, con người cũng sẽ trở nên thật tiêu cực. Không thể thay đổi tương lai đối với một người luôn có tác phong và tính cách lo liệu mọi thứ trong cuộc sống sẽ sinh ra xung đột đối lập, đó cũng là một loại giày vò vô cùng khó chịu.
- Tô Bạch, trưa nay ăn gì thế?
Mập mạp hỏi.
- Đúng rồi, vừa rồi Gia Thố có nhắn tin qua Wechat cho tôi, nói anh ta xong việc cũng sẽ trở lại nơi này. Trái lại hòa thượng thì lại chẳng có tin tức gì. Cũng không biết là anh ta đang bận gì, hoặc là anh ta đang ở trong thế giới chuyện xưa nào đó.
- Đông người thì càng vui. - Tô Bạch nói.
- Ha ha ha.
Mập mạp bỗng nhiên nở nụ cười.
- Tô Bạch, cậu nói xem, bốn người chúng ta đều ở nơi này. Về sau chúng ta đều theo thứ tự chết đi ở trong thế giới chuyện xưa kia. Sau đó hàng xóm xung quanh, vốn dĩ lúc đầu bọn họ còn nhìn thấy có mấy người đàn ông ở trong ngôi nhà này, dần dần từng người biến mất không thấy đâu nữa, căn nhà này cũng không có người ở, liệu bọn họ có coi đây là một vụ án kỳ bí hay là một sự kiện linh dị không nhỉ? Có khi gọi là căn nhà ma quái của lão Phương, hay là vụ án căn nhà vắng người của lão Phương. Chà chà, phải đặt tên như thế nào cho nghe phong cách một chút nhỉ.
- Anh đúng là nhiều chuyện thật đấy.
Tô Bạch cũng không muốn hùa theo mấy câu chuyện tầm phào đó của mập mạp.
- Để tôi đi gọi cơm, tôi cũng lười nấu nướng lắm.
- Được thôi. Vậy cậu đi gọi đi, tôi tiếp tục xem TV.
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra để chuẩn bị gọi đồ ăn. Đột nhiên, hắn nhíu mày, tay trái lập tức gắt gao túm lấy ngực. Cả người Tô Bạch từ trên sô pha quỳ xuống trên mặt đất. Trông vô cùng đau đớn, khổ sở.
Tiếng động rất lớn, bởi vì Tô Bạch là hoàn toàn ngã khụy xuống dưới đất.
Tiểu gia hỏa lập tức sốt ruột bò về phía Tô Bạch, trong ánh mắt có nước mắt lóe ra.
- Cha... Cha…
Mập mạp lập tức đứng lên, đi tới bên người Tô Bạch. Nhìn thấy bộ dạng thống khổ quen thuộc của Tô Bạch, anh ta bỗng nhiên cảm thấy được có chút miệng đắng lưỡi khô. Là một thính giả thâm niên, mập mạp tất nhiên rõ ràng bộ dáng này có ý nghĩa gì.
Đây là Phát Thanh Khủng Bố thông báo nhiệm vụ cho thính giả. Nhưng vấn đề là, bình thường cũng chỉ là một trận tim đau thắt. Đau thì tất nhiên là có, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi. Nhưng bộ dáng hiện tại của Tô Bạch quá đáng sợ. Dù thân thể của hắn vừa mới bị thương vẫn chưa hồi phục được, nhưng cũng không thể nào đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch mới đúng
Chẳng lẽ nào…
Điều này mang ý nghĩa thế giới chuyện xưa tiếp theo của Phát Thanh Khủng Bố dành cho Tô Bạch tràn đầy “Ác ý”.
Mập mạp hiểu rõ, lúc này có đi an ủi hay dùng linh đan diệu dược gì cũng không thể kết thúc nỗi đau đớn của Tô Bạch. May mắn, tuy rằng sự đau đớn từ thông báo nhiệm vụ lần này đã gia tăng, nhưng cũng chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Một lát sau, đôi lông mày của Tô Bạch từ từ giãn ra. Cả người hắn như vừa đi ra từ một chum nước, mồ hôi lạnh đã đầm đìa cả người.
Hắn khó khăn đứng lên, ngồi phịch xuống thảm. Tiểu gia hỏa ghé vào trên đùi Tô Bạch, lo lắng nhìn về phía Tô Bạch.
Tô Bạch vươn tay lên xoa đầu tiểu gia hỏa.
- Ngoan, đi chơi đi, cha không sao đâu.
Tiểu gia hỏa không nghe, cậu nhóc lắc lắc đầu. Hai cánh tay nhỏ bé túm chặt lấy chân Tô Bạch.
Tô Bạch có chút không biết nên làm như thế nào, đương nhiên, cũng có rất nhiều cảm động. Có thể do quan hệ giữa hắn cùng với những người khác luôn đan xen quá nhiều ích lợi. Thậm chí quan hệ giữa mình và cha mẹ, bây giờ nhìn lại cũng không thuần túy như suy nghĩ trước kia của hắn. Thế nhưng tình cảm của thằng nhóc này với mình lại rất chân thật, thuần khiết, như thể không hề pha chút tạp chất nào.
Mập mạp ngồi chồm hổm ở bên người Tô Bạch, ý bảo Tô Bạch lấy ra di động nhìn xem.
Tô Bạch khẽ gật đầu. Hắn lấy điện thoại mà mình đã vứt ở trên sô pha trước khi ngã xuống, sau đó đọc tin nhắn gửi đến. Trên màn hình thông báo một tin nhắn đến từ “kongbu66”.
Hít sâu một hơi, Tô Bạch lại có chút chờ mong xem thế giới chuyện xưa kế tiếp của hắn rốt cuộc là gì. Bởi vì rất có thể thế giới chuyện xưa tiếp theo chính là lần cuối cùng của hắn.
Tô Bạch nhấn vào tin nhắn. Một bức tranh lập tức hiện ra.
Màu sắc chủ đạo của bức tranh là màu đen. Chính giữa là một cái bàn. Trên bàn bày một bộ bài thân phận. Mặt trên viết hai chữ thẩm phán. Đồng thời có thể thấy được những vị trí khác trên bức tranh. Trong đó còn có mười hai chiếc bàn giống nhau như đúc. Điều này cũng có nghĩa sẽ có tổng cộng mười hai thẩm phán.
Giữa một vòng của những chiếc bàn này có một bục hình phạt treo cổ. Trên bục treo cổ có ba người đứng đó. Ba người này đều bị che đầu, nhìn không rõ hình dáng. Nhưng chỉ cần bọn họ bước về trước một bước nhỏ, cổ họ sẽ bị dây thừng thắt chặt. Sau đó tấm gỗ phía dưới sẽ rơi xuống, ba người sẽ bị treo cổ.
Vì màu sắc chủ đạo là màu đen, đồng thời, chỉ nhìn vào bức tranh này cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được áp lực tâm lý thật lớn.
Phía dưới bức tranh này có mấy chữ.
Ngày phán quyết.
Mập mạp nhìn tin tức này, có chút bất đắc dĩ nói:
- Không thèm thông báo số thính giả sẽ tham dự, cũng chẳng có ngày giờ để bắt đầu tiến vào thế giới chuyện xưa. Hơn nữa lúc thông báo nhiệm vụ còn đau đớn hơn so với ngày xưa. Xem ra lần này Phát Thanh Khủng Bố thật sự không hề thân thiện một chút nào.
- Nếu nó thân thiện mới là điều đáng lo ấy.
Giọng điệu của Tô Bạch thật sự bình thản. Hắn đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, phần trầm ổn và bá lực này đương nhiên không thiếu.
Ngay sau đó, Tô Bạch lấy tay chỉ vào một người bịt mặt ở trên giá treo cổ trong bức tranh, nói:
- Mập mạp, một trong ba người này chắc sẽ có tôi đấy.
Mập mạp khẽ gật đầu:
- Tám chín phần mười là như thế. Chẳng qua tôi thật sự tò mò, hai người khác sẽ là ai đây. Chẳng lẽ lần này vừa khéo, Phát Thanh Khủng Bố chính là cẩn thận trừng phạt ba người, vì thế mới cố ý thiết kế nên thế giới chuyện xưa này cho ba người các cậu?
- Vậy mười hai bàn thẩm phán này, có phải mang ý nghĩa sẽ có mười hai thính giả chuyên phụ trách phán quyết các người?
- Có khả năng là như thế, có thể trong thế giới chuyện xưa kế tiếp, tôi chính là con mồi, mà mười hai thính giả còn lại là thợ săn.
Khóe miệng Tô Bạch cong lên thành một nụ cười trào phúng.
- Nói thực ra, mập mạp, tôi thật sự có chút chờ mong cùng hai người kia gặp mặt. Thính giả có dũng khí chà đạp lên quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố, thật đúng là hiếm như lông phượng và sừng lân.
Mập mạp thấy tâm trạng của Tô Bạch cũng không tệ lắm, anh ta cố ý trêu chọc nói:
- Cậu bớt dát vàng lên mặt mình đi. Lông phượng và sừng lân chính là đang ca ngợi, ở góc nhìn của Phát Thanh Khủng Bố thì ba người các cậu cũng chỉ là đống phân chuột bẩn thỉu mà thôi, hơn nữa còn có ba viên.
Tô Bạch ném điện thoại lên ghế sô pha.
- Để rồi xem. Xem đến cuối cùng ai là thợ săn, ai là con mồi!