Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 605 - Chương 605 Hơi Thở Mất Hồn 1

Chương 605

Hơi Thở Mất Hồn 1


Màn đêm buông xuống, Tô Bạch pha cho mình một ly nước cam, một mình ngồi trên ghế mây ở trong sân.


Sân của nhà lão Phương thật ra không lớn, nhưng ít ra so với mấy ban công trong căn nhà ở nội thành thì lớn hơn rất nhiều. Dù sao cũng là nhà tầng, chỗ nào cũng lộ ra rộng rãi hơn không ít, nằm ở đây, Tô Bạch có thể thấy cả bầu trời đầy sao.


Điện thoại di động được đặt sang một bên, Tô Bạch đem hai tay gối ở dưới đầu. Hắn nhìn không trung trên đỉnh đầu, cả người có vẻ rất yên tĩnh.


Tiểu gia hỏa đã ngủ, có Cát Tường ở bên cạnh, mập mạp cũng đã đi nghỉ ngơi.


Chỉ là bản thân Tô Bạch lại không ngủ được, cũng chẳng phải là do lo lắng không biết khi nào thì mình sẽ đi đến thế giới chuyện xưa tiếp theo, hoàn toàn ngược lại, sau khi trải qua áp lực từ lúc thông báo nhiệm vụ, ở sâu trong nội tâm Tô Bạch lại thấy có chút chờ mong.


Thật sự rất mong chờ, thế giới chuyện xưa kế tiếp, Phát Thanh Khủng Bố sẽ dùng thủ đoạn gì để tra hỏi và phán quyết hắn nhỉ?


Đúng vậy, lúc trước Tần Dương từng đề nghị mập mạp đi dẫn dắt khuyên nhủ cho Tô Bạch. Kết quả mập mạp quả thật không tìm được cơ hội mở miệng. Bởi vì anh ta không thấy Tô Bạch cần khai thông cái gì hết. So với bản thân anh ta thì Tô Bạch còn bình tĩnh hơn, dường như người bị trừng phạt là mập mạp anh, chứ không phải Tô Bạch..


Thật ra, ở trong lòng Tô Bạch, thế giới chuyện xưa càng nguy hiểm, càng cửu tử nhất sinh, mới càng kích thích, mới càng thú vị, mới càng đáng giá để Tô Bạch dùng hết sức để đối phó.


Điều này giống như là chơi trò chơi. Chẳng qua trò chơi này chỉ có một mạng, điều đó cũng có nghĩa bạn chỉ có thể chơi một lần. Hơn nữa nếu chơi thua thì ngay cả mạng sống đều có thể mất. Nhưng chính bởi vì như vậy, cho dù là chơi một trò vô cùng đơn giản như Tetris cũng vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hồi hộp và kích thích.


Đây mới chính là cảm giác được chơi trò chơi.


Đây mới chính là những gì Tô Bạch theo đuổi và khát vọng.


Giống như trước kia Tô Bạch ở câu lạc bộ giết người. Mỗi lần hắn giết người đều mang theo tiền đồ cùng vận mệnh của mình đi đánh bạc, cảm giác đó kích thích vô cùng. Bởi vì một khi sự việc bị bại lộ, điều đó cũng mang ý nghĩa gia đình với bối cảnh vô cùng lớn của bốn người trẻ tuổi sẽ phải đối mặt với tai ương nguy cơ “bị tiêu diệt”.


Đây không giống như đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, cũng không giống những người bình thường trắng tay đi trả thù xã hội, chính bởi vì ở trong xã hội này, bọn họ có được thân phận và bối cảnh khiến cho phần lớn mọi người đều cảm thấy hâm mộ, cho nên mang theo loại áp lực này đi phạm tội giết người mới càng thêm có thể mang đến cảm giác hưng phấn khó mà miêu tả được.


Ban đêm mùa đông, so với mùa hè thiếu một ít sức sống, nhiều hơn một cảm giác tiêu điều, Tô Bạch cứ như thế nhìn lên bầu trời suốt hai tiếng, mãi cho đến lúc cảm thấy hơi buồn ngủ, cứ như thế nghiêng đầu, nhắm mắt lại.


Là thời điểm nên nghỉ ngơi.


- Rầm!


Dường như lúc Tô Bạch mới vừa nhắm mắt, mới vừa miễn cưỡng tiến vào giấc ngủ, lúc này trời đất quay cuồng, cả người Tô Bạch ngã úp xuống. May mắn là dù ngủ hay là ăn, phản ứng theo bản năng của Tô Bạch vẫn còn đó. Hai tay hắn nhanh chóng chống xuống đất, dùng lực vỗ nhẹ, cả người lập tức đứng thẳng lên.


- Từ lúc tuyên bố nhiệm vụ cho đến lúc tiến vào thế giới chuyện xưa là thời gian nửa ngày sao.


Tô Bạch mím môi, đủ loại dấu hiệu đã có thể cho thấy, thế giới chuyện xưa lần này, Phát Thanh Khủng Bố dự định “trừng phạt” rất nặng.


Cũng may Tô Bạch không đến mức giống như Huyết Thi lúc trước, không nói hai lời đã bị Phát Thanh Khủng Bố kéo thẳng vào thế giới chuyện xưa nghiền ép mà chết. Dù sao so với “hành động vĩ đại” Huyết Thi giết hại toàn bộ thính giả trong khu vực Thiểm Tây mà nói, Tô Bạch còn chưa đủ tư cách.


Nơi này cũng là đêm tối. Nhưng hoàn cảnh bốn phía không còn là khu vườn sau nhà của lão Phương nữa, mà là một mảnh rừng rậm nguyên thủy.


Cây cối cao ngất, không khí ẩm ướt, xung quanh thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng kêu lên. Tóm lại, hoàn cảnh này làm cho người ta rất không thoải mái.


Không có nhắc nhở nhiệm vụ, không có bất kỳ ghi chú gì, cứ thế vứt bỏ bạn cô đơn lẻ loi trơ trọi ở nơi này.


Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn về phía trên đỉnh đầu. Quả nhiên vấn đề ở chỗ này, trên đỉnh đầu hắn không thấy trăng sáng cũng không thấy sao, cả bầu trời giống như bị phủ bằng một miếng vải đen.


Một con rắn màu xanh đậm chậm rãi bò xuống từ tán lá cây, nhắm ngay cổ Tô Bạch định cắn, ai ngờ Tô Bạch trực tiếp vươn tay ra bắt được con rắn “thừa cơ hãm hại” này. Ngón hay của hắn khẽ dùng lực, một túi mật rắn mang theo mùi tanh cứ thế bị móc ra.


Tô Bạch nhét túi mật rắn vào trong miệng mình, rất đắng, thế nhưng mùi máu tươi còn lưu lại giữa răng môi khiến cho loại cảm giác hưng phấn trên người Tô Bạch lại càng trở nên rõ ràng hơn.


Xoa bàn tay dính máu rắn lên thân cây, Tô Bạch cười.


- Ngàn nghìn lần đừng khiến tôi thất vọng đấy.


Vừa dứt lời, Tô Bạch xoay người, một con dao găm quân đội đã xuất hiện ở trước mặt Tô Bạch, đâm thẳng về phía trước mặt Tô Bạch.


Tô Bạch nâng lên tay trái, Địa ngục hỏa shotgun xuất hiện ở trong tay. Lúc này Tô Bạch đã không kịp nổ súng, mà trực tiếp dùng thân súng để đón đỡ.


- Keng!


Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên rất chói tai. Thân hình Tô Bạch không lùi mà tiến tới, cả người như là con báo săn, chủ động đánh về phía trước.


Đối phương một lần tập kích không thành, thế mà cũng không lui lại, chính là giống như Tô Bạch, chủ động xuất kích thêm lần nữa.


Chỉ là, trong nháy mắt khi hai bóng người tiếp xúc, thân thể Tô Bạch hóa thành sương máu, trực tiếp xuyên thẳng tới, mà đối phương thế mà cũng gần giống như vậy, thân thể hóa thành một bóng mờ.


Đại khái chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, sương máu ngưng tụ ra thân hình Tô Bạch trong nháy mắt. Hắn xoay người, cầm Địa ngục hỏa shotgun trong tay, bóp cò súng.


Hết thảy liền mạch lưu loát.


Bóng mờ của đối phương tiêu tán cực nhanh, cũng lộ ra thân hình, đồng thời giương cung lắp tên, một mũi tên tỏa ra ánh sáng lục sắc bắn tới.


- Ầm!


Tiếng nổ mạnh khủng khiếp vang lên. Mặt đất xung quanh bị nổ tung thành một cái động lớn. Mấy cây cỏ gần đó cũng bị nhổ tận gốc. Ở trung tâm vụ nổ, Tô Bạch và người ở đối diện cùng nhau đè nén cảm giác khí huyết nghịch lưu do phản phệ, một lần nữa chủ động xông về phía đối phương.


Hai người chỉ vừa mới giao đấu nhưng đôi bên đều biết rõ, đối phương cũng giống như mình vậy, đều là thân kinh bách chiến. Bản năng chiến đấu của hai người cùng nghệ thuật chiến đấu đều đạt tới cảnh giới dung nhập vào bản năng.


Lại một lần nữa đến gần, hai người đều không bắn tên hay bóp cò súng nữa. Bởi vì hai bên đều rõ ràng, ở thời điểm cận chiến dùng phương thức này rất khó sát thương đối phương. Đồng thời còn có thể bại lộ ra những điểm yếu để đối thủ có thể lợi dụng.


Quanh thân Tô Bạch đầy những đường tơ máu dày đặc. Trong phút chốc khi đến gần, sức lực cả người hắn giống như được tăng thêm lên một cấp độ, ngay cả không khí xung quanh cũng giống như đều ngưng trệ.


Năng lực tơ máu (huyết tuyến) tương đương với một loại tác dụng phụ, kích thích tiềm năng bí pháp của thân thể, có thể ở thời gian ngắn tăng lên lực lượng và tốc độ của Tô Bạch, nhất là ở trong tình huống cận chiến, một chút sức mạnh bùng nổ cũng có thể quyết định đến thắng bại.


Nhưng mà, điều làm Tô Bạch có chút kinh ngạc chính là đối phương căn bản không tính toán cùng đối cứng với hắn. Thân thể của đối phương lập tức trở nên vô cùng mềm mại, giống như là một con rắn không xương, thuận thế bò lên trên người Tô Bạch.


Trong một nháy mắt, Tô Bạch còn ngửi được một mùi thơm.


Chương 605

Bình Luận (0)
Comment