Chương 606
Hơi Thở Mất Hồn 2
Hành động này của đối phương làm một quyền của Tô Bạch đánh trượt. Từng hắc ảnh chạy loạn trên người hắn. Nếu như không phải trước đó đối phương sử dụng vũ khí cung tiễn và dao găm quân đội thì Tô Bạch thiếu chút nữa đã nghĩ đến chuyện mình gặp phải bản thổ đại yêu trong thế giới chuyện xưa.
Tô Bạch theo bản năng muốn tránh thoát, để địch nhân ở trên người mình tuyệt đối không phải chuyện gì vui vẻ.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đối phương bỗng nhiên phát lực, cổ của Tô Bạch và mỗi một chỗ yếu hại trên người hắn đồng thời bị trọng kích. Tô Bạch phát ra một tiếng kêu rên, cả người quỳ xuống. Ngay sau đó, thân thể đối phương bắt đầu buộc chặt, giống như từng đoạn dây thừng bắt đầu trói chặt Tô Bạch lại, khiến cho ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn hơn.
Đây là Judo?
Áo khoác!
Trong lòng vừa động, lúc này áo khoác lập tức xuất hiện trên người Tô Bạch, trợ giúp Tô Bạch đánh rớt một nửa ngoại lực. Tô Bạch thuận thế đứng lên một lần nữa, không cho đối phương có cơ hội trực tiếp khóa kín mình, đồng thời cả người hắn hoán đổi sang trạng thái cương thi, trên dưới toàn thân đều trở nên vô cùng cứng ngắc. Trong lúc đánh mất tốc độ thì đồng thời cũng khiến cho cơ thể mình không còn nhược điểm ở những chỗ then chốt như người bình thường nữa.
Đối phương dường như là không đoán được Tô Bạch sẽ có cách để phá bỏ cục diện như vậy, đối phương có chút bối rối, chẳng qua đối phương cũng là người tâm tính quyết đoán, một kích không thành, lúc này chuẩn bị lui về phía sau, rời khỏi cuộc chiến, chờ đợi một cơ hội giao đấu lần nữa, chỉ là Tô Bạch cũng không phải là loại người thích thả hổ về rừng kia.
Cây cối bốn phía trên đồng cỏ phút chốc phủ lên băng sương, nhiệt độ cũng chợt giảm xuống. Đây là do hàn độc trên người Tô Bạch bắn ra, mục đích không phải là sát thương, mà là vì trì hoãn tốc độ của đối phương.
Sau đó hai tay của Tô Bạch vươn ra ngoài, ôm lấy hắc ảnh vừa mới thoát khỏi người mình. Sau đó cả người hắn hướng về phía dưới, hung hăng đập xuống.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, Tô Bạch và đối phương ngã xuống mặt đất, tạo thành một cái hố hình người sâu đến hơn năm mét. Chỉ là thân thể đối phương đột nhiên ngày càng nóng lên, nóng đến mức Tô Bạch cảm thấy có chút kinh hãi, giống như đối phương đang muốn tự bạo vậy.
Tô Bạch lập tức buông tay, cả người nhảy lên trên mặt đất, trong phút chốc, mặt đất dưới chân Tô Bạch bắt đầu hòa tan, Tô Bạch nhìn thấy hắc ảnh kia thế mà hóa thành một vòng ánh sáng. Ánh sáng này trực tiếp bao phủ xuống, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên, giống như một con phượng hoàng đang nổi giận.
Đối phương cũng không tính toán thả hổ về rừng, hai người từ lần đầu tiên gặp mặt đã trực tiếp gắn mác tử vong lên trên trán nhau.
Ánh mắt Tô Bạch ngưng trọng, từ phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một hư ảnh bị trói trên thập tự giá, khí tức âm lãnh quỷ dị từ trên người Tô Bạch truyền ra, sau đó cả hai lại một lần nữa hung hăng va vào nhau.
- Keng! Keng! Keng! Keng!
Xung quanh, đèn sáng.
Ở bên ngoài rừng rậm nguyên thủy, xuất hiện một cửa sổ kính vòng tròn bằng thủy tinh. Sau cửa sổ thủy tinh là mười hai chiếc bàn thẩm phán được sắp xếp theo thứ tự. Sau mỗi chiếc bàn có một người đang đứng, dường như tất cả bọn họ đều đang rất tò mò nhìn vào bên trong.
Mà ở lúc này, Tô Bạch và người kia đều đồng loạt thu tay lại.
Trên mặt đất, hai tay Tô Bạch vẫn giữ lấy chặt eo đối phương, hai chân kẹp chặt lấy cổ người đối diện. Mà đối thủ của Tô Bạch cũng giống như vậy, cả hai người đều dùng thân thể của mình khóa chặt đối phương lại.
Chẳng qua vào lúc này Tô Bạch mới nhìn rõ ràng đối diện lại là một người phụ nữ.
Mà vị trí của mặt hắn lúc này, chính là đối diện với nơi riêng tư nhất ở giữa hai chân người phụ nữ, tương tự, vị trí mặt của cô gái nọ cũng đối diện với chỗ giữa hai chân của Tô Bạch – Chỗ vị trí cái chân thứ ba.
“Phù!”
Tô Bạch thổi một hơi.
Ẩm ướt.
Hơi nóng một chút.
Bí mật mang theo một chút mùi vị tanh nồng giống như mật rắn.
Tô Bạch và cô gái kia đồng thời buông tay, hai người bọn họ cùng lúc đứng lên, người phụ nữ này đang mặc váy, xem ra hẳn là kiểu dáng váy ngủ, nếu như cô ta cũng ở đây giống như hắn, điều này cũng mang ý nghĩa, cô ta cũng giống như bản thân hắn, chắc hẳn là một trong ba người bị lên đoạn đầu đài chờ hành hình.
Đám thợ săn kia đều đứng ở nơi đó quan sát, giữa những con mồi cũng không cần phải chém giết lẫn nhau trước, nên giữ lại sức lực để phản kháng với đám thợ săn, cho dù chỉ xé rớt một miếng thịt trên thân người thợ săn cũng là chuyện tốt.
Chẳng qua điều làm cho Tô Bạch có chút ngoài ý muốn chính là, cho dù là thính giả, chẳng lẽ lúc ngủ cũng mang theo những thứ như dao găm quân đội và cung tiễn ở trên người sao?
Địa ngục hỏa shotgun của Tô Bạch là vũ khí bản mệnh, mà dao găm quân đội và cung tiễn của cô gái này, chắc chắn phải có một thứ không phải là vũ khí bản mệnh, thậm chí còn có khả năng cả hai vũ khí này đều không phải.
Người phụ nữ thở ra một hơi, vừa rồi trong lúc cô ta và Tô Bạch ngộ chiến, cô ta cũng không hề rơi xuống thế yếu, điều này đã đủ để chứng minh cho thực lực của cô ta. Lúc này đây, vẻ mặt cô ta cũng rất bình tĩnh, cũng không vì bản thân là con mồi mà thấp thỏm lo âu.
Cô ta nhìn thoáng qua Tô Bạch, trong ánh mắt mang theo một tia dò xét.
- Tô Bạch.
Tô Bạch nói ra tên của mình.
Ở thời điểm này không nói đến việc ôm nhau sưởi ấm, nhưng ít ra đem quan hệ sắp xếp rõ ràng như ý, không đến mức còn tới phía sau đâm dao lẫn nhau, đó mới chính là phương pháp sáng suốt nhất. Tuy Tô Bạch là người thích hưởng thụ cảm giác kích thích của trò chơi, nhưng hắn cũng không phải là kẻ một lòng một dạ thích đi tìm cái chết.
- Nghê Lan.
Đối phương cũng nói ra tên của mình.
Đây là một loại biểu hiện hai bên trao đổi thái độ, cũng xem như là một loại đạt thành ăn ý.
- Xem ra đây là một nơi giống với “The Hunger Games – Đấu trường sinh tử”, một không gian khép kín, đây là một nơi có kiến trúc to lớn. Trên đỉnh đầu chúng ta là một loại công trình kiến trúc giống như sân vận động tổ chim, có chốt mở có thể đóng mở, bốn phía đều là khán đài.
Tô Bạch nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này, trong đầu hắn hiện lên một câu nói rất nổi danh “Bạn ở trên cầu ngắm phong cảnh, người ở trên lầu lại nhìn bạn”, làm một người bị xét xử, Tô Bạch không biết lúc đám người kia cách một lớp thủy tinh quan sát mình sẽ có một loại tâm trạng như thế nào, thế nhưng nhìn động tác của cơ thể bọn họ, có thể suy đoán ra bọn họ đã rất nóng lòng muốn thử.
Hiển nhiên, lúc này ở trong mắt những người đó, Tô Bạch chẳng khác gì một phần thưởng phong phú…