Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 607 - Chương 607 Người Thứ Ba

Chương 607

Người Thứ Ba


Phát Thanh Khủng Bố giỏi về xây dựng bầu không khí như thế này. Nó cũng có yêu thích quan sát thính giả tàn sát lẫn nhau, giống như một loại đam mê. Bởi vì thế có đôi khi, Phát Thanh Khủng Bố cũng cố ý châm ngòi ly gián giữa những thính giả.


- Vậy là chúng ta còn thiếu một người nữa.


Nghê Lan cũng không thèm để ý chuyện Tô Bạch đã từng cợt nhả cô ta. Một mặt là vì thật ra mọi người đều thoải mái, một phương diện khác là vào thời điểm này so đo chuyện đó là việc rất ngu ngốc.


Tô Bạch nhún vai


- Cô là người bạn tù đầu tiên tôi gặp được khi đến đây.


Ngay khi hai người vừa dứt lời, trên không trung lập tức xuất hiện một vầng sáng chói lòa.


Ngay sau đó, một tiếng leng keng chói tai truyền đến.


Một bóng người đang cầm một cây đao, từ chỗ cao hạ xuống. Lưỡi đao hung hăng bổ thẳng vào phía trên vòng tròn thủy tinh.


Nhóm thẩm phán đứng ở phòng quan sát đều nhao nhao lui về phía sau, trông có vẻ kinh sợ.


Nhưng mà thủy tinh vẫn không chút sứt mẻ. Một đao này quả thật có uy lực rất đáng sợ. Nhưng cũng giống như cũ không cách nào khiến vòm thủy tinh kia sứt mẻ gì.


- Vô dụng thôi.


Khóe miệng Nghê Lan lộ ra một nụ cười trào phúng. Cô ta thấy nếu Phát Thanh Khủng Bố đã bố trí cảnh tượng như thế này, đem ba người nhốt vào, sao có thể để người ta có cơ hội đánh nát thủy tinh, liều chết đi ra ngoài chứ?


Chuyện này không chút nào phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố.


Tô Bạch nhìn thoáng qua Nghê Lan.


- Vừa rồi chỉ lo nhìn ở phía dưới cô, hiện tại mới phát hiện ra ngực cô cũng khá lớn đấy.


Ánh mắt Nghê Lan ánh lên sự nguy hiểm. Đương nhiên cô ta hiểu Tô Bạch nói ra những lời này là có ý gì. Ý hắn nói cô ta là loại người ngực to nhưng không có não.


- Một đao này rõ ràng không phải là để thử việc có thể phá nát tầng thủy tinh hay không. Mà là đang thử thực lực nhóm thẩm phán ở sau lớp thủy tinh kia. Đa số bọn họ đều sợ tới mức lui về phía sau. Việc này có nghĩa gì?


- Điều đó mang ý nghĩa thực lực của bọn họ thật ra chỉ thường thôi. Đứng trước một đao kia, bọn họ đã không có chút tự tin nào. Tin tức này, kết quả này đã là rất rõ ràng.


- Nếu những kẻ được gọi là thẩm phán kia không phải là những thính giả thâm niên. Vậy bọn họ sẽ dùng cách gì để phán xử chúng ta? Chẳng lẽ là bỏ phiếu sao? Bầu xem kẻ nào phải chết?


Tô Bạch lắc lắc đầu.


- Cô thật đúng là ngu.


Dao găm quân đội trong tay Nghê Lan nhấc lên, tiến thẳng đến bên cổ của Tô Bạch. Tô Bạch cũng không thèm động đậy một chút nào, cứ như thế đứng tại chỗ, giống như hắn chắc chắn được Nghê Lan sẽ không thật sự xuống tay giết mình. Nhưng loại thái độ này của Tô Bạch lại càng thêm kích thích đến Nghê Lan.


- Đừng cho là tôi không dám giết anh, cũng đừng cho là từ đầu đến cuối tôi sẽ luôn lấy đại cục làm trọng.


Nghê Lan uy hiếp nói.


- Tôi rất ghét người khác nói chuyện với tôi kiểu đó. Từ nhỏ đến giờ đều vô cùng căm ghét.


- Ha ha ha!


Tô Bạch cười lớn, sau đó lập tức nói:


- Vậy chắc hẳn từ nhỏ đến lớn thành tích ở trường của cô cũng rất kém đúng không? Ba người chúng ta mà để cho mười hai kẻ đứng sau lớp kính kia bỏ phiếu quyết định xem ai chết ai sống sao? Cách làm nhàm chán như vậy, Phát Thanh Khủng Bố sẽ dùng sao?


- Về phần nguyên nhân vì sao Phát Thanh Khủng Bố lại dùng nhóm thính giả thực lực thấp như vậy đến làm thẩm phán thì tôi cũng chưa rõ. Nhưng nhất định là phải có lý do sâu xa nào đó. Nơi này là thế giới chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố có thể dễ dàng biến mỗi một trò đùa tà ác thú vị ở đây thành sự thật.


- Còn nữa, một điểm cuối cùng, tôi cho cô mười giây để cô bỏ ngay con dao găm trên cổ tôi xuống. Nếu cô không làm vậy, tôi thề, dù tôi có mất mạng trong thế giới chuyện xưa này, trước đó tôi cũng phải không tiếc bất kỳ giá nào giết cô.


Cho dù là lúc đang uy hiếp người khác, giọng điệu của Tô Bạch vẫn thực bình tĩnh như trước.


Nực cười.


Không lấy đại cục làm trọng.


Tùy hứng làm bậy.


Lật bàn.


Con mẹ nó, đây là phong cách cộp mác ông đây đấy?


Lại dám dùng nó đến uy hiếp ông đây, có tin ông đây thật sự không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, cùng cô một lần hoàn toàn thương tổn lẫn nhau?


Cái gọi là ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, trong toàn bộ giới thích giả này, có thể nói Tô Bạch chính là một người đặc biệt nhất. Ngay cả Hòa thượng và mập mạp cũng vô cùng đau đầu về tính cách này của hắn. Bởi vì những lời này của Tô Bạch hoàn toàn không phải là uy hiếp gì hết, hắn chính là đang làm chính mình, cũng là đang làm loại chuyện mà bản thân thích nhất, làm chuyện mà bản thân cảm thấy là lẽ đương nhiên.


Tay Nghê Lan bỗng nhiên run lên, yên lặng mà đem dao găm quân đội thu trở về. Không biết vì sao, vốn dĩ cô ta định uy hiếp Tô Bạch, thế nhưng Nghê Lan phát hiện, lúc này cô ta đang bị Tô Bạch thành công uy hiếp ngược lại. Bởi vì cô ta có thể cảm giác được, đối phương dường như thật sự có thể làm được như những gì hắn nói.


Từ mảnh rừng rậm phía trước, thằng cha vừa vung đao chém thủy tinh đã bước lại đây, có vẻ như thằng cha này càng thêm trần chuồng hơn. Ít nhất Nghê Lan còn đang mặc váy ngủ, còn thằng cha này ngay cả một mảnh vải che thân cũng không có. Cả người trần truồng, dáng người của anh ta vô cùng vạm vỡ, hoàn toàn phô bày ra ngoài, trông không khác gì Tarzan.


Chẳng qua sau lưng người này lại là một thanh đao cổ rất to.


Ở trong nhận thức của Tô Bạch, thính giả dùng đao mà hắn nhớ rõ nhất chính là Gia Thố, một thanh đao bổ củi rất bình thường, nhưng ở trong tay Gia Thố lại dường như có uy lực vô tận.


Có lẽ điều này chính là mang ý nghĩa, đối với lý giải về đao, hai người bọn họ đã đến cấp bậc không quan tâm vũ khí của mình là gì nữa.


- Ha ha. Ngại quá. Tôi có thói quen ngủ khỏa thân.


Người vừa tới nói. Cho dù ở đây có phụ nữ, trông anh ta cũng không hề có chút mất tự nhiên nào.


Ngay sau đó, ánh mắt người này nhìn chằm chằm vào trên người Tô Bạch, cười nói:


- Người anh em, không phải từ lúc nhận được thông báo, anh vẫn luôn chuẩn bị để chờ xuất phát đấy chứ? Lo lắng đến vậy sao?


Đối phương nhìn thấy Tô Bạch thế mà lại mặc một chiếc áo khoác phẳng phiu, mới tinh, vì thế mới cho rằng là như vậy. Thật tình anh ta không biết rằng chiếc áo này chính là pháp khí hộ thân của Tô Bạch mà thôi.


- Cũng hơi căng thẳng.


Tô Bạch đáp.


- Đừng sợ, đã có anh đây.


Người đàn ông kia vỗ ngực.


- Hai người chắc chắn sẽ chết trước tôi.


Đúng rồi, tôi tên là Từ Đông. Hai người thì sao? Dù sao cũng là cùng cảnh ngộ, cùng ngồi chung một con thuyền, ít nhất cũng phải biết xưng hô như thế nào.


- Nghê Lan.


- Tô Bạch.


- Được rồi. Có vẻ thời gian cũng không còn nhiều nữa. Cũng sắp mở màn chuyện xưa ngày hôm nay rồi. Trong khu rừng này không có người sống, nhưng côn trùng rắn rết rất nhiều, để tôi đi kiếm ít thức ăn, chúng ta cắm trại làm một bữa. Có khi chờ chúng ta ăn xong thì vừa lúc bắt đầu.


Từ Đông khoảng tầm ba mươi tuổi. Ở anh ta có một phong thái vô cùng hào sảng. Nhưng người ngay từ đầu đã biết dùng đao thử phản ứng của những thẩm phán sau lớp kính kia, tâm tư sao có thể nào nông cạn như vẻ ngoài được.


Ngược lại, người phụ nữ tên Nghê Lan này mới làm Tô Bạch thấy kỳ lạ. Có vẻ cô ta thuộc loại đầu óc không được thông minh cho chắm. Nhưng khi Tô Bạch giao đấu cùng cô ta lại thấy thực lực của cô ta không hề đơn giản.


Chương 607

Bình Luận (0)
Comment