Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 608 - Chương 608 Đi Tiểu

Chương 608

Đi Tiểu


Hơn nữa, những người dám chống lại quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố mới bị đưa đến nơi này. Nếu đã vậy thì ai là người hiền lành được.


- Tôi không đói bụng.


Nghê Lan ngồi khoanh chân, cất dao găm đi, đặt cung tên trên đầu gối. Cô ta bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở. Phương thức tác chiến của cô ta cũng không phải quá mạnh mẽ. Sau khi chiến đấu mấy hiệp với Tô Bạch thì đến giờ sức lực của Nghê Lan cũng chưa hồi phục.


Tô Bạch tựa lưng vào một gốc cây đại thụ, lắc đầu.


- Tôi cũng không đói. Anh cứ ăn một mình đi.


- Đúng là mất hứng.- Từ Đông bất đắc dĩ nhìn hai người.


- Được. Vậy anh đây đi giải quyết nỗi buồn. Sau đó tự mình tìm ít đồ ăn.


Ngay sau đó, Từ Đông bắt đầu đi qua một bên đối diện với cửa thủy tinh, hai tay vịn “vòi nước” của bản thân, ho khan một tiếng rồi bắt đầu xả nước.


Tiếng nước ào ào.


- Tô Bạch phải không? Người anh em, có biết nếu màn giải quyết nỗi buồn này của anh đây mà được đưa vào đề thi ngữ văn của các bé học sinh thì nên viết như thế nào không?


Tiếng nước chảy vẫn không ngừng. Thậm chí Từ Đông còn cố ý lay động “vòi nước”.


- Anh nói đi, tôi nghe. - Tô Bạch nói ngắn gọn.


Từ Đông cười ha ha một tiếng. Hiển nhiên với việc Tô Bạch trả lời như vậy, anh ta rất vừa lòng.


- Màn phóng nước tiểu này phản ánh được những thính giả đã bị áp bức, bóc lột bởi cường quyền của Phát Thanh Khủng Bố. Nhưng chúng ta vẫn không hề sợ hãi hay lui bước trước thế lực hùng mạnh này.


Phóng nước tiểu như thể là dũng khí.


Phóng nước tiểu đến tương lai huy hoàng.


Phóng nước tiểu mở ra một trang sử mới.


Từ Đông đi giải quyết nỗi buồn mà như thể đang đi làm một chuyện vô cùng trọng đại. Anh ta còn khẽ hát, có vẻ đang vô cùng vui vẻ. Dáng vẻ này của Từ Đông làm Tô Bạch đột nhiên nghĩ tới Mập mạp. Cũng không biết liệu người tên Từ Đông này có quen biết với Mập mạp không. Tính cách hai người cũng khá tương đồng. Nhưng với những gì mà Tô Bạch biết về Mập mạp, hắn nghĩ Mập mạp sẽ không thể trần truồng, làm ra động tác xuỵt xuỵt trước mặt người khác được đâu.


Nghê Lan vẫn im lặng. Dù cô ta là phụ nữ, nhưng nếu đã trở thành thính giả để rơi vào cái vòng luẩn quẩn này, nhất định cô ta đã thấy những chuyện còn bẩn thỉu hơn rồi. Nên chút chuyện Từ Đông đang làm thật ra cũng không đáng nhắc tới.


Tô Bạch vẫn dựa vào gốc cây, ánh mắt có chút mơ hồ. Nhưng trong phút chốc, Tô Bạch nhướn mày. Hắn thấy mặt đất trước mắt đột nhiên chuyển động.


Quả nhiên là đã tới.


Giống như là một đống lửa lớn đang thiêu đốt ở trước mặt hắn. Tầm mắt của Tô Bạch đột nhiên vặn vẹo, cảm giác về không gian bắt đầu bị đảo lộn. Có lẽ những gì mắt thấy cũng không còn là sự thật nữa.


Không gian chồng chất.


Với chuyện này, Tô Bạch cũng không lạ gì. Hang động dưới biển sâu kia cũng có những chuyện tương tự như thế này. Nhưng cái ở hang động dưới biển sâu có lẽ cao cấp hơn một chút.


Không gian chồng chất này dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, nhưng có vẻ thế giới chuyện xưa này chính là dành riêng cho ba kẻ “mang tội” với Phát Thanh Khủng Bố. Chuyện Phát Thanh Khủng Bố thiết kế cục diện hiện tại thô bạo như vậy cũng là thường tình. Dù sao thế giới chuyện xưa này cũng là để trừng phạt những kẻ dám làm trái quy tắc.


Trong nháy mắt, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.


Lúc này Từ Đông cũng ý thức được rằng thế giới chuyện xưa đã bắt đầu. Nhưng chuyện giải quyết nỗi buồn nói dừng là có thể dừng được sao?


Hơn nữa, Từ Đông cũng là người từng trải. Anh ta biết thời gian để bắt đầu còn phải một lát nữa, ít ra thì tới lúc anh ta giải quyết xong chuyện là không thành vấn đề.


Nghĩ vậy, nhưng bỗng nhiên không gian trước mặt Từ Đông cũng vặn vẹo. Chỗ mà đống nước tiểu anh ta vừa xả ra bỗng nhiên chuyển thành lên trên đầu.


- Con mẹ nó. Mẹ kiếp…


Từ Đông chửi bậy, thân hình cũng nhanh chóng chuyển động. Vốn tưởng rằng có thể tránh bãi nước tiểu của mình, nhưng ai ngờ lúc anh ta chuyển động, bãi nước dưới chân anh ta cũng đột nhiên chuyển hướng, cuối cùng vẫn hạ cánh lên trên đầu Từ Đông.


Tình cảnh này làm người khác không nhịn được cười.


Từ Đông quay đầu lại, thấy Tô Bạch và Nghê Lan đứng đó không xa. Khóe miệng hai người vẫn còn mang theo ý cười, nhìn thẳng vào Từ Đông. Tất nhiên cảnh tượng chật vật vừa rồi của Từ Đông đều bị hai người này nhìn thấy từ đầu đến cuối.


Cũng may, tính cách và độ dày da mặt của Từ Đông thật sự giống với Mập mạp, anh ta bèn nói ngay.


- Cái này gọi là nước tiểu đồng tử hộ thể!


Nghê Lan không cười nữa. Bởi vì lúc này khoảng cách giữa ba người đã bị không gian chồng chất kéo dài đến cả cây số. Tương đương với việc ba người bị tách ra, đặt ở trên ba võ đài.


Sân khấu đã chuẩn bị xong, ba diễn vien chính cũng ai về chỗ nấy.


Sau đó, màn diễn chính cũng nên bắt đầu rồi.


Cung tên cầm chắc trong tay, một sợi tóc bay xuống khóe miệng. Cả người Nghê Lan tập trung để tụ khí. Mũi tên trong tay cũng được chuẩn bị để bắn đi bất kỳ lúc nào. Cho đến hiện tại, Tô Bạch vẫn không biết, rốt cuộc vũ khí bản mệnh của Nghê Lan là cái gì. Lúc cô gái này giao đấu với hắn cũng cố ý giấu, không sử dụng vũ khí bản mệnh. Vậy có thể chứng minh được cô ta cũng không ngốc như những gì cô ta đã biểu hiện.


Người biết giấu đi con bài chưa lật mới là người có dã tâm lớn nhất, cũng là người tâm tư sâu nhất. Bởi vì cô ta muốn thắng, cô ta muốn làm người thắng cuối cùng.


Hai tay Tô Bạch vẫn đút vào túi áo, có vẻ như không hề hoang mang. Hai mắt hắn cũng chậm rãi nhắm lại. Nhưng cả người hắn giống như một sợi dây thun được kéo căng, có thể bật ra bất cứ lúc nào. Thế nhưng sâu trong nội tâm Tô Bạch cũng không bình tĩnh đến vậy. Lần này thế giới chuyện xưa thật lớn, Tô Bạch thật tình hi vọng những gì xảy ra kế tiếp sẽ không làm cho hắn thất vọng.


Một lúc sau, ở trước mặt ba người đều xuất hiện một cánh cửa. Cánh cửa màu đen, khung cùng bên trong đều là màu đen.


Lúc này Nghê Lan không chút do dự bắn ra một mũi tên. Mũi tên xuyên qua cánh cửa. Nhưng cánh cửa lại không hề bị tổn hại.


- Đơn phương truyền tống sao?


Tô Bạch nghĩ ở trong lòng.


Cánh cửa không thể phá hư, không thể sử dụng. Vậy là cánh cửa này không dành cho ba người Tô Bạch sử dụng.


Đúng lúc này, trước cánh cửa xuất hiện một bóng người. Nói đúng hơn là ở ba cánh cửa cùng xuất hiện ba bóng người.


Từ cánh cửa bên Từ Đông xuất hiện một cô gái. Từ cánh cửa phía Nghê Lan là một ông lão. Còn ở phía Tô Bạch là một đứa nhóc tầm mười mấy tuổi.


Ba người này đều mặc quần áo theo phong cách hiện đại. Hiển nhiên ba người này đều không đến từ thế giới chuyện xưa, lại nhìn khung thủy tinh xung quanh tường, mười hai chiếc bàn thẩm phán vẫn còn nguyên tại chỗ. Nhưng bóng người nơi đó chỉ còn lại chín. Vậy có thể đoán được ba người lần lượt xuất hiện ở trước mặt hẳn là ba vị thẩm phán.


Từ lúc bước ra khỏi cánh cửa thì thiếu niên trẻ tuổi trước mặt Tô Bạch vẫn chưa dám nhìn thẳng vào hắn. Nhưng Tô Bạch lại không hề kiêng nể gì mà dò xét cả người của cậu ta. Dựa theo những gì Tô Bạch cảm giác được, người này chỉ là một thính giả rất yếu.


Một kẻ ngay cả nhìn thẳng vào hắn còn không dám thì sao có năng lực trở thành thẩm phán? Còn muốn tới giết hắn sao? Thậm chí còn đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.


Giờ này khắc này, Tô Bạch cảm thấy được có chút vớ vẩn.


Rốt cuộc Phát Thanh Khủng Bố muốn làm cái gì?


Tính tình Nghê Lan nóng vội nhất. Dường như của cô ta cũng rất thiếu nhẫn nại. Một tên đầu tiên của cô ta là bắn để thử cánh cửa. Mũi tên thứ hai là nhắm thẳng vào người trước mặt.


Lão già kia lập tức luống cuống, theo bản năng lui về phía sau. Nhưng tốc độ của ông ta sao có thể nhanh hơn tốc độ tên bắn được?


Chỉ là một giây sau, hơi thở trên người lão già bỗng nhiên tăng lên dữ dội. Trước ngực lão già vốn mang theo một ngọc bội Thanh Long. Ngọc bội này không phải pháp khí, cùng lắm chỉ là có thể có một chút tác dụng dưỡng thần khi đeo ở trên người. Nhưng vào lúc này, ngọc bội lại vượt cấp, biến thành một pháp khí không tồi, hơn nữa bắt đầu tự động hộ chủ.


Một đồ đằng Thanh Long xuất hiện ở trước người lão. Mũi tên của Nghê Lan đụng tới đồ đằng liền vỡ ra, hóa thành một mảnh bụi.


Nghê Lan trầm mặt. Cô ta nhìn lên bầu trời. Đây chính là cách mà mấy người phán quyết sao?


Chương 608

Bình Luận (0)
Comment