Chương 617
Bây Giờ Mời Đưa Ra Lựa Chọn 2
Giọng nói quen thuộc của người chủ trì Phát Thanh Khủng Bố vang lên trong căn phòng thủy tinh. Chín người có trong phòng bắt đầu đứng yên lặng tại chỗ.
- Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, biết sai mà sửa mới có thể đáng hoan nghênh. Nhưng nếu biết sai mà vẫn làm, nhất định sẽ phải trả giá.
- Đây là pháp luật, đây là đạo đức công cộng, cũng là một quy ước có từ lâu đời.
- Bọn họ là kẻ tù tội mang theo gông xiềng. Bây giờ bọn họ đã bị nhổ đi răng nanh, bị chém rớt cánh chim.
- Bọn họ, hiện tại thật sự rất suy yếu…
- Bây giờ, là lúc các người sử dụng tôn nghiêm thẩm phán của bản thân mình.
- Hoặc là các ngươi có thể giết chết bọn họ.
- Hoặc là các ngươi sẽ vì thất trách trong việc làm thẩm phán mà bị bọn họ giết chết.
- Đạo lý chính là đơn giản như vậy.
- Bây giờ, tôi sẽ bắt đầu rút thăm.
- Các người đã chuẩn bị tốt chưa?
Chín người, có nam có nữ, vào lúc này đều ngừng hô hấp.
Tuy rằng người chủ trì Phát Thanh Khủng Bố nói là rút thăm, nhưng chỉ có một chùm tia sáng không ngừng quét qua quét lại trên đám người. Bọn họ không được rút thăm. Trong này rốt cuộc là ngẫu nhiên hay Phát Thanh Khủng Bố phát thông báo có chứa thao tác ngầm, không ai có thể nói rõ, cũng không dám nói ra.
Đột nhiên, chùm sáng dừng ở trên người một cô gái.
Cô gái này là người duy nhất vẫn còn cầm lấy ly rượu. Khi chùm sáng dừng trên người, cô ta có chút ngạc nhiên, có vẻ là như là bất ngờ, không kịp đề phòng.
- Tốt lắm. Bây giờ, mời cô nói ra lựa chọn của mình.
Giọng nói người chủ trì Phát Thanh Khủng Bố từ xa xăm truyền đến.
Ngón tay của cô gái bỗng nhiên bắt đầu run rẩy. Chất lỏng trong chén rượu cũng dao động không ngừng.
Cô ta đang do dự.
Cô ta đang bàng hoàng.
Phát Thanh Khủng Bố cũng xem như còn có tình người, nó cho phép ba người đang kiệt sức mười lăm phút nghỉ ngơi.
Nhưng đồng thời Phát Thanh Khủng Bố cũng vô cùng tuyệt tình. Bởi vì khoảng thời gian được phép nghỉ ngơi, chỉ vỏn vẹn đúng mười lăm phút.
Điều này giống như việc bạn đưa nước cho lữ khách ở sa mạc đang khát khô cả cổ, nhưng lại chỉ có vài giọt.
Sau mười lăm phút, không gian xung quanh Tô Bạch, Từ Đông và Nghê Lan lập tức phát sinh biến hóa. Trong phạm vi ba người đang đứng bỗng xuất hiện một bức tường, hai bên vách tường không ngừng mở rộng, trải dài về sau.
Ba người đều ý thức được mình không nên động tay động chân với bức tường quỷ dị này. Bọn họ không phải là người mới, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện vô ích.
Nghê Lan vẫn luôn nằm rạp trên nền đất như cũ. Trước khi kẻ địch xuất hiện, cô ta sẽ không phí sức để hoạt động tay chân, thư giãn gân gốt gì đó. Dành thời gian để hồi phục sức khỏe, tiết kiệm năng lượng mới là điều nên làm nhất vào lúc này.
Chỉ là dưới nền đất vốn được trám bằng lớp xi măng lạnh lẽo đột nhiên xảy ra biến hóa. Một luồng ánh sáng màu trắng thoáng lóe lên, sau đó cô ta phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc ghế sofa được bọc bằng da.
Dấu vết trên ghế sofa này khiến cho cô ta mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc.
Nghê Lan vươn tay nắm lấy thành ghế sofa, chống đỡ thân thể yếu ớt ngồi xuống. Trên chiếc bàn thủy tinh được đặt hai chiếc cốc trông vô cùng dễ thương. Một cốc vẽ cô bé hoạt hình đáng yêu, cốc còn lại vẽ hoạt hình một bé trai lanh lợi.
Nhìn thấy hai cái cốc được đặt ở trước mặt mình, Nghê Lan thoáng thất thần. Trên người cô ta chồng chất vết thương, thậm chí miệng vết thương còn đang chảy máu nhưng Nghê Lan giống như không cảm giác được gì. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô ta chỉ chăm chăm nhìn vào hai chiếc cốc được đặt trên bàn.
Thời gian từng chút một, chậm rãi trôi qua.
Dường như vào lúc này, thời gian giống như chẳng ảnh hưởng đến cô ta.
Cạch cạch!
Cánh cửa đột ngột bị mở ra từ bên ngoài. Một người đàn ông mặc quần bò đi từ ngoài vào, nhìn thấy Nghê Lan đang ngẩn người ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lập tức hiện vẻ kinh ngạc.
Lúc này Nghê Lan bỗng dịu dàng nở nụ cười. Nụ cười này của cô ta rất đẹp, cho dù đã trải qua máu tanh và gột rửa bằng lửa nhưng rốt cuộc Nghê Lan vẫn là một người phụ nữ. Chỉ cần cô ta muốn thì vẫn có thể để lộ ra mặt yếu đuối của bản thân.
- Anh đói bụng không?
Nghê Lan đứng lên, cơ thể hơi lảo đảo.
Người đàn ông mím môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
- Em nấu món cơm chiên trứng cho anh nhé?
Nghê Lan vịn tường, từng bước từng bước chậm chạp tiến về phía phòng bếp.
Căn phòng ở đây, đồ trang trí ở đây và từng thứ nhỏ nhặt xung quanh đều đã khắc sâu vào tâm trí cô ta. Ngay cả lúc Nghê Lan mở tủ lạnh, thậm chí cô ta còn biết rằng hàng trên cùng luôn luôn đặt những quả trứng tươi nhất.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, có chút sợ hãi và do dự, thậm chí còn có chút bối rối. Nắm tay liên tục buông lỏng rồi lại siết chặt, suy nghĩ trong đầu không ngừng xung đột với nhau, như cuộc chiến giữa cái thiện và cái ác.
Bóc tỏi, cắt hành lá, đập trứng, đun dầu ăn, mỗi công đoạn Nghê Lan đều làm vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Từng chi tiết dù là nhỏ nhặt cũng đều được cô ta làm một cách có trật tự. Đây là công việc cô ta thích làm nhất, cũng là điều khiến cô ta cảm thấy hạnh phúc nhất.
Bất kể là người nào đi chăng nữa, khi nấu thức ăn cho người mình yêu thương đều cảm thấy vất vả nhưng trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào, ngoại trừ đầu bếp.
Chỉ là cho dù có máy lọc không khí hút đi mùi dầu mỡ xung quanh thế nhưng Nghê Lan vẫn có thể ngửi thấy rõ mùi máu trên người mình. Cô ta không muốn tắm, cũng lười tắm rửa. Phần cơm chiên trứng này, cô ta làm rất tận tâm. Bởi vì cô ta muốn chuẩn bị mọi thứ dành cho đối phương để đối phương nếm thử mùi vị, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ có mình cô ta ăn mà thôi.
Lúc này, Nghê Lan đột nhiên cảm thấy biết ơn đối với chương trình Phát Thanh Khủng Bố này. Khi nó chọn cô ta, Phát Thanh Khủng Bố còn cho cô ta cơ hội nhớ lại mọi thứ. Có lẽ mình đã mắc phải hội chứng Stockholm rồi. Rõ ràng là biết nó chính là người đã hại cô ta. Thế nhưng trong quá trình nó hãm hại cô ta, đột nhiên lại đối xử với bạn thật dịu dàng, bạn lập tức nảy sinh ấn tượng tốt với nó.
Cơm chiên trứng được Nghê Lan cẩn thận mang ra, cho dù bước chân vẫn còn loạng choạng nhưng so với ban nãy đã tốt hơn rất nhiều. Nghê Lan đã là thính giả ở cấp bậc này, so với người bình thường thì cấp độ sống còn, sức khỏe và cả khả năng hồi phục đều cao hơn rất nhiều, thậm chí là người bình thường cũng khó mà tưởng tượng được.
Người đàn ông liên tục nhìn chằm chằm vào Nghê Lan. Trong ánh mắt, vẻ bối rối càng ngày càng nhiều. Thậm chí sâu trong đôi mắt còn hiện lên sát ý.
Dường như Nghê Lan biết rõ đối phương đang nghĩ gì, cô ta dọn chén đũa xong, sau đó ngồi xuống ghế sofa, lẳng lặng tựa đầu vào vai của người đàn ông, cất giọng an ủi.
- Đừng lo lắng, em bị thương rất nặng. Cho dù có cho em thêm nửa ngày, em cũng không hồi phục hơn được bao nhiêu đâu. Nhiều lắm, chỉ có thể miễn cưỡng cử động thân thể tới lui mà thôi.
- Anh hoàn toàn có đủ thời gian để giết chết em. Không cần gấp gáp, trước tiên anh cứ thử ăn món cơm em làm xem sao, dù sao em cũng sẽ không chạy đi đâu, không phải sao?
- Ni ni, anh không có ý này.
Nhìn qua thì người đàn ông có vẻ quẫn bách, vừa giải thích vừa cầm đũa lên nhưng vẫn không tài nào có thể gắp phần cơm trước mặt mình cho vào miệng được.