Chương 616
Bây Giờ Mời Đưa Ra Lựa Chọn 1
Lúc này, Tô Bạch chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt không nhìn về phía mái nhà, mà nhìn Từ Đông. Vừa rồi, Nghê Lan bị thương nặng, bản thân hắn liên tục bóp cò súng làm tiêu hao hết khí lực. Nhưng thoạt nhìn dường như Từ Đông còn dư năng lượng. Người đàn ông này trần truồng bước vào thế giới chuyện xưa, cái miệng mà đi tiểu cũng có thể truyền ra một bài thơ, chắc chắn không phải là đơn giản như anh ta đã thể hiện.
Có lẽ, cũng là bởi vì kết giao với Mập mạp, Hòa thượng trong thời gian dài. Ví dụ như Mập mạp giả heo ăn thịt hổ, Hòa thượng từ bi âm u, Gia Thố ngay thẳng cùng tàn nhẫn.
Bọn họ những người này, trước là một dáng vẻ, sau là một dáng vẻ khác. Hơn nữa họ vậy mà có thể đạt được sự hài hòa hoàn hảo giữa ngụy tạo thật và giả.
Ở trên người Từ Đông, Tô Bạch cảm nhận được loại cảm giác này.
Không phải Tô Bạch tự coi nhẹ mình, trong ba người, người có tỷ lệ sống sót cao nhất có lẽ là người mặc ít quần áo nhất. Tô Bạch không có tự tin lắm vào bản thân. Không phải vì Tô Bạch sợ Từ Đông, cũng hông phải bởi vì Tô Bạch đột nhiên mất đi ý chí, thật ra lúc trước Tô Bạch không thiếu dũng khí cuồng loạn và dũng khí được ăn cả ngả về không, nhưng từ khi bước vào thế giới chuyện xưa này, không biết tại sao mỗi lần nhìn về hướng cửa sổ thủy tinh sẽ có một linh cảm không rõ ràng.
Linh cảm này không có lý do hay cơ sở.
Nhưng tự nhiên mà hình thành một sự lo lắng, đè lên trái tim.
Giác quan thứ sáu của người bình thường có thể bị lệch lạc, nhưng dựa theo cấp độ sống, dường như bản thân đã bắt đầu chạm đến tầng biên giới nhân quả, linh cảm này hẳn không phải là vô căn cứ.
- Người anh em, có tâm sự à.
Từ Đông khá lắm lời, đối với Nghê Lan cũng không biết nói gì, bèn thích tìm Tô Bạch nói chuyện phiếm.
Lúc này, ánh mắt Tô Bạch bỗng nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Đông.
Đây là một cảnh báo, một cảnh báo hiển nhiên và rõ ràng.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người.
- Nếu anh muốn cố tình truy tìm khuyết điểm tâm linh của tôi và cố tình khiến tôi rơi vào loại tiết tấu đó, cùng lắm thì tôi và anh sẽ đồng quy vu tận. Cho dù có chết cũng lôi kéo anh chôn cùng.
Từ Đông quay mặt đi, mở miệng cười nói:
- Người anh em, anh lo lắng quá rồi.
Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng Từ Đông cảm thấy kinh hãi, toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Anh ta đánh cận chiến dựa vào đao pháp, một thân công phu cũng thực kinh người, thế nhưng vũ khí bí mật thực sự của anh ta chính là sức mạnh tinh thần. Anh ta có thể được xem như là một thính giả đi nhầm đường, nhưng cường hóa kiểu này khiến anh ta dễ dàng chiếm lấy ưu thế hơn trong nhiều tình huống phức tạp.
Lúc mới bắt đầu, thực tế anh ta đã thể hiện năng lực của mình trong lĩnh vực này, chính là muốn thôi miên đối phương bằng tinh thần lực của mình nhưng lại bị phản phệ làm chảy máu mũi, đương nhiên cảnh này bị Tô Bạch phát hiện ngay lúc đó.
Rõ ràng, Từ Đông cũng phát hiện bản thân anh ta có chút không được tập trung, lúc này lại dám tự đào hố, dẫn dụ bản thân phóng loại áp lực này ra ngoài một cách tự nhiên.
- Á…
Nghê Lan đang nằm trên mặt đất không ngừng hộc máu, đột nhiên bật cười, giữa hai hàm răng vẫn còn vết máu. Tiếng cười này ẩn chứa một loại châm chọc.
- Tất cả là như thế này, tất cả đều là như vậy. Vừa mới cùng nhau giết một đối thủ chung. Một giây tiếp theo lại lập tức thay đổi, bắt đầu tính toán với người một nhà. Các người có mệt không?
Từ Đông cười ha ha rồi chống tay đứng lên, cầm mũi đao chỉ ngang vào Nghê Lan.
- Mụ đàn bà này thế mà còn dám làm loạn mặt trận kháng chiến chống Nhật. Mẹ nó, còn dám nói anh đây âm hiểm.
- Được rồi, đứng lên đi, đừng để cảnh tượng biến đổi thì không kịp phản ứng.
Từ Đông nhắc nhở.
Tô Bạch nằm trên mặt đất hai tay mở ra.
- Hoàn toàn hết sức rồi.
- Bị thương quá nặng, không động đậy nổi.
Nghê Lan cũng thấp giọng nói.
- Ha hả.
Từ Đông chống đao đứng ở nơi đó, trọng tâm thân thể đều dựa vào cây đao
- Cũng không phải lựa chọn giải thưởng Oscar đâu, đến mức đó sao?
Người trong nhà đều biết rõ chuyện của mình, mặc dù Từ Đông, Tô Bạch và Nghê Lan cũng không tính là người một nhà. Nhưng cả ba người đều là những thính giả cường giả có cấp bậc cao. Suy bụng ta ra bụng người, lão già đã chết được mười phút, sức lực của ba người gần như không khôi phục được bao nhiêu, đây là sự thật. Nghê Lan bị thương rất nặng cũng là sự thật, thế nhưng mười phút trôi qua cả ba người vẫn chưa đứng dậy được, vậy thì cũng quá giả rồi.
Cho dù Từ Đông nói như thế nào, Tô Bạch và Nghê Lan vẫn chưa đứng lên, đều nằm trên mặt đất.
Lúc này Từ Đông bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa sổ thủy tinh bên kia, mặt đầy vẻ trầm tư.
- Ai chà. Bây giờ tôi làm ra vẻ vô cùng suy yếu ngã xuống đất còn kịp không?
Nghê Lan chỉ hơi khẽ lắc đầu, gần như đến mức không thể nhận ra.
- Nếu anh làm vậy, ngoài việc để cho những kẻ kia biết ba người chúng ta đang làm bộ, thì cũng chẳng còn có tác dụng gì nữa. Dù sao thì ngoài việc thực lực thấp ra, không phải chỉ số thông minh của mấy kẻ đó cũng thấp đâu.
Loại việc hại người không lợi mình, Từ Đông thật sự không làm được. Bởi vì dù sao thì ba người cũng chưa đến mức hoàn toàn vạch mặt với nhau. Cho nên cũng không cần xé rách mặt nạ của nhau một cách quyết liệt.
Mẹ kiếp, vẫn là bởi vì anh đây bị Tô Bạch phát hiện ra chiêu thôi miên tâm linh. Cứ nghĩ định bắt thóp người ta, không ngờ cuối cùng mình lại bị bắt thóp ngược lại, dính vào một cái sai lầm vô cùng ngớ ngẩn.
- Bắt đầu chọn đi.
Sau tấm kính thủy tinh, một người mở miệng nói. Trong tay cô ta là một ly rượu còn chưa uống cạn. Những ly rượu trong tay những kẻ khác cũng đã đặt xuống, gần như chưa ai uống xong hết. Bởi vì đây vốn là một bầu không khí tuyệt vời, nhưng ba kẻ tội nhân lại kia giết lão giả. Sau khi chết cũng không còn lại gì.
Nếu ba người Tô Bạch đó không chết, điều này có nghĩa là nguy hiểm của chín người tại đây vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Thế thì sao những người này còn có tâm trạng mà nâng ly chúc mừng nữa cơ chứ.
Ngay từ lúc bọn họ khui rượu, từ lúc “một người làm quan cả họ được nhờ”, bây giờ nhìn lại hóa ra lại chỉ là một trò hề.
Đương nhiên, mọi người cũng đều thấy rõ ràng, ba người phía dưới đều bị thương, cũng rất yếu ớt rồi. Bọn họ biết ba người đó rất mạnh, nhưng cũng biết bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, không đến mức không thể ngăn cản. Sức mạnh của ba tội nhân cũng không phải vô cùng bất tận.
So với lúc ban đầu, ba người bọn họ đã yếu đi rất nhiều. Vậy thì cơ hội của chín người ở đây cũng càng lúc càng lớn.
Đây là một trò chơi giết chóc, đối với ba tội nhân mà nói, bọn họ chính là dân bản xứ NPC bị Phát Thanh Khủng Bố đẩy vào trong thế giới chuyện xưa để những thính giả lấy ma luyện và áp lực. Nhưng đồng thời, ba người Tô Bạch cũng có thể rơi xuống trang bị. Ai có thể thành công giết bọn họ, không chỉ có thể đạt được pháp khí, còn có thể kế thừa cường hóa.
- Hoan nghênh nghe tiết mục của đài Phát Thanh Khủng Bố. Tôi là người dẫn chương trình. Tôi không có tên tuổi. Bởi vì tên ở trong này cũng không có chút ý nghĩa gì…