Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 615 - Chương 615 Cơ Hội Một Bước Lên Trời 2

Chương 615

Cơ Hội Một Bước Lên Trời 2


Từ Đông cười lớn một tiếng. Anh ta thu khí, vận chuyển, lại bắt đầu chuẩn bị cho chiêu tiếp theo. Thật ra vào những lúc khác, anh ta cũng không có cơ hội bổ một đao lớn trúng một đối thủ mạnh mẽ với cấp bậc cao như thế được.


Cảm giác này quá sảng khoái!


Nghê Lan chống một tay xuống mặt đất, thở hồng hộc. Thương thế trên người cô ta là nghiêm trọng nhất, mắt của Nghê đục ngầu. Áp lực của cô ta lớn nhất, trách nhiệm gánh vác cũng lớn nhất nhưng đây là chuyện không được phép lựa chọn. Ai bảo oán niệm của hơn một ngàn người đều tập trung ở trên người cô ta chứ.


Lão giả lùn lại đi ra từ trong đống tàn tích một lần nữa. Tóc tai lão rối bời, dường như phía sau lưng đã chịu một đòn nghiêm trọng nên cũng còng xuống, cả người trông rất chật vật. Nhưng đôi mắt kia của lão vẫn đỏ ngầu như trước, nhìn chằm chằm vào Nghê Lan.


Ngay sau đó, lão giả lùn lại tấn công về phía Nghê Lan lần thứ hai như một con chó điên. Đúng vậy, trong mắt lão ta thật sự không hề quan tâm đến những người khác, cho dù hai người còn lại đều đang không ngừng đánh vào lão những đòn nghiêm trọng.


Lần này Nghê Lan xẹt qua bên người Tô Bạch. Khi lão giả lùn lao tới gần mình, Tô Bạch cũng làm như Từ Đông, cũng không cố ý đối đầu thẳng với sự tấn công của lão giả lùn nữa. Mà trong lúc đó, cả người hắn xoay một vòng, tay trái ghìm chặt vào cổ của lão giả lùn. Đây là một động tác tóm người nhưng dù cho lão giả lùn liên tục bị thương nặng thì sức mạnh trên người lão vẫn cực kỳ kinh khủng. Dường như cả người Tô Bạch cũng bị lão kéo theo, đây cũng là lý do vì sao lần trước Tô Bạch chưa chơi “kéo co” với lão.


Ngay sau đó, tay phải Tô Bạch cũng vung tới trước mặt lão giả lùn. Địa ngục hỏa shotgun lập tức xuất hiện ở trong tay hắn, nòng súng lại nhắm ngay miệng lão giả lùn.


Lúc này lão giả lùn như là dã thú đang rít gào, cho nên Tô Bạch rất dễ dàng nhân cơ hội này nhét thẳng nòng súng vào miệng lão ta.


- Pằng!


- Pằng!


- Pằng!


- Pằng!


Liên tục bắn, bắn không ngừng. Tô Bạch cảm thấy lúc này hắn như là một hiệp sĩ đấu bò tót. Nghê Lan là áo choàng màu đỏ, mà con bò điên kia chính là lão giả lùn này.


Tô Bạch cũng không biết hắn bóp cò súng đến bao nhiêu lần, bây giờ năng lượng mà địa ngục hỏa shotgun tiêu hao chính là năng lượng của bản thân Tô Bạch. Tô Bạch chỉ cảm thấy tốc độ chạy trốn của lão giả lùn bắt đầu càng ngày càng chậm, mà hắn cũng càng ngày càng suy yếu, một cảm giác không còn chút sức lực nào bắt đầu đánh úp lại.


Rốt cuộc, lão giả lùn cũng dừng bước. Tô Bạch cũng ngã từ trên người lão xuống. Hắn ngã nhào trên mặt đất, bắt đầu thở phì phò hít từng ngụm khí, ngực phập phồng lên xuống, Tô Bạch quả thật rất mệt mỏi.


Lão giả lùn vẫn đứng nguyên tại chỗ, nửa khuôn mặt của lão đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại có nửa mặt sừng sững ở trên cổ, không thấy ngũ quan mà chỉ có mạch máu đỏ tươi và bộ óc màu trắng. Mấy thứ đó cũng không hề rơi xuống mà lại vẫn chuyển động, trông rất kinh khủng.


Lúc này Nghê Lan cắn nát đầu lưỡi của cô ta, lại kích phát tiềm năng của mình một lần nữa. Cô ta giương cung lắp tên, phun máu ở đầu lưỡi lên đầu tên. Sau đó dồn hết sức giương mũi tên này lên rồi bắn ra ngoài, cả người Nghê Lan cũng như bị rút cạn tất cả khí lực. Cả người cô ta mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất.


Mũi tên này xuyên thẳng qua đầu lão giả lùn. Nửa mặt còn lại của lão còn đang cắm ngược một mũi tên, hai mũi tên trên dưới giống như một chiếc bàn là tỏa ra sức nóng khủng bố, còn trên người lão giả lùn cũng không ngừng tỏa ra mùi thịt nướng cháy khét.


Lúc này Từ Đông từ từ đi tới trước người lão giả lùn, cả người anh ta xoay một cái, cung thanh đao lớn của mình lên bổ dọc xuống.


- Phụt!


Cuối cùng, nửa đầu của lão giả lùn cũng rời khỏi cơ thể của lão. Cơ thể không đầu của lão đứng yên tại chỗ khoảng mười giây sau đó quỳ sụp xuống, khả năng sống cũng biến mất hoàn toàn. Sức sống của lão giả lùn này còn kinh khủng hơn cả bọn gián vô số lần.


Mặt Từ Đông cũng ửng đỏ, anh ta đỡ lấy ngực của mình, chống thanh đao lớn lên mặt đất, nửa quỳ xuống, cả người cũng hơi run rẩy.


Cho dù rõ ràng là đối thủ có khuyết điểm như vậy.


Cho dù đối thủ giống như một con chó điên mất hết lý trí chỉ biết lao thẳng về phía trước.


Nhưng vì giết ông ta mà ba người cũng đã tiêu hao hết tất cả tinh lực của bản thân.


- Không đứa nào trong bọn chúng chết cả!


Bên trong cửa sổ thủy tinh, có người nói lên với vẻ lo lắng, trong con mắt của gã ta đã lộ ra sự kinh hãi. Mà vẻ mặt này cũng xuất hiện trên hầu hết gương mặt những người còn lại.


- Sợ cái gì chứ, bọn chúng đã như đèn sắp cạn dầu. Nếu như Phát Thanh Khủng Bố lại tiếp tục đuổi tới một lần nữa thì đó là việc mà ta đang cầu còn không được. Phải biết rằng, Phát Thanh Khủng Bố tăng thực lực lên cho chúng ta, cho chúng ta pháp khí cũng đều là giả, nhưng pháp khí trên người bọn chúng đều là thứ tốt. Hơn nữa, nhiệm vụ phán xét cũng đã nói rõ, nếu ai giết được bọn chúng thì có thể nhận được một loại cường hóa bất kì trên người bọn chúng. Đây là cơ hội một bước lên trời của chúng ta!


Lúc này Tô Bạch đã nằm trên mặt đất, việc gì cũng không muốn làm, quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi. Thế này không giống như loại chém giết chiến đấu trước kia, đánh rất hung mãnh, thương thế cũng rất nặng, nhưng cũng không tốn sức lực đến như vậy, bởi vì rất ít người có sức mạnh ngang nhau đánh từ đầu tới khi bản thân chỉ còn một tia sức lực cuối cùng.


Mà lần này, trong mắt lão già điên này chỉ có một mình Nghê Lan, không thèm để ý đến Tô Bạch và Từ Đông cho nên hai người mới có thể dồn toàn bộ sức lực để đánh lão ta. Không cần đề phòng, không cần phản kháng, cũng không cần phân tâm nữa. Chỉ cần coi đối thủ trước mặt như một bao cát để dốc toàn lực là được rồi.


Cũng bởi vậy, bất kể là Tô Bạch hay Từ Đông thì đang thực sự ở trong tình trạng cạn kiệt sức lực.


Không giống như Tô Bạch và Từ Đông, thể lực của Nghê Lan lúc này không suy kiệt quá nghiêm trọng. Nhưng vết thương của cô ta rất nghiêm trọng, công kích của lão già đều do một mình cô ta chống đỡ. Tô Bạch và Từ Đông, ngoại trừ lúc đầu không hiểu biết về lão già lùn cho nên cứng rắn chống đỡ một lần, bị chút vết thương bên ngoài. Lúc sau đã biết, nên không có thêm thương tích nào nữa.


Tuy nhiên, điểm giống nhau duy nhất là lúc này ba người bọn họ bị nói đi tới sơn cùng thủy tận cũng không quá đáng.


Từ Đông vẫn mở to mắt, quỳ trên mặt đất, đầu vẫn hơi ngẩng lên, nhìn về phía cửa sổ thủy tinh trên tầng cao nhất của nhà cao tầng. Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Từ Đông vẫn cảm giác phía sau tấm kính có một người đang chăm chú nhìn bọn họ.


- Anh nói xem, mấy kẻ đứng phía sau cửa sổ đang suy nghĩ cái gì?


Từ Đông nói những lời này với Tô Bạch.


Tô Bạch từ từ nhắm hai mắt, lắc lắc đầu.


Không được đáp lại, Từ Đông vẫn là tiếp tục nói:


- Vậy anh nói, ba tội nhân chúng ta, cuối cùng có mấy người còn sống sót?


- Có thể sống tiếp, cũng đã rất tốt rồi.


Chương 615

Bình Luận (0)
Comment