Chương 631
Có Tuyệt Vọng Không? 1
Hôm nay, bạn cười nhạo người ta bị Phát Thanh Khủng Bố đùa giỡn, có thể ngày mai, ai đó sẽ cười nhạo bạn bị đùa giỡn. Phong thủy luân chuyển, trong vòng thính giả thì điều này là bình thường.
Bản thân hai người bọn họ chỉ đơn giản là hai con cừu non biểu hiện tốt hơn dưới roi da của người chăn cừu mà thôi. Bởi vì chúng ân cần trông nhà và dùng lưỡi liếm ủng cho người chăn cừu nên mới được khen thưởng thêm một phần cỏ khô mà thôi.
Thế nhưng thân phận của cừu vẫn không thay đổi chút nào. Người chăn cừu vẫn là người chăn cừu, cừu non vẫn là cừu non. Ngày nào đó, người chăn cừu có tâm trạng tốt hoặc tâm trạng xấu đều có thể giết bạn và làm thành một phần cừu nướng nguyên con. Trong lúc bạn bị lột da treo trên vỉ nướng lật qua lật lại, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, có thể bạn sẽ nhìn thấy rất nhiều đồng loại của mình trong bầy cừu đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.
- Này anh bạn, cho tôi xin một điếu thuốc được không?
Trần Phong quay lại nhìn người đàn ông trung niên vẫn luôn ngồi cuộn tròn trong góc đó.
Hai điếu thuốc trực tiếp bị ném ra ngoài bằng một cái vẫy tay của đối phương.
Trần Phong cầm lấy điếu thuốc, đưa cho Lục Trầm một điếu.
- Tôi không hút thuốc. - Lục Trầm từ chối.
- Ha ha.
Trần Phong mỉm cười, đốt một điếu cho bản thân. Sau đó để một điếu khác lên tai, việc này làm vô cùng tự nhiên.
- Đi một bước tính một bước thôi.
Giọng nói của Lục Trầm cũng trở nên nghiêm túc
- Đây không phải là một câu hỏi trắc nghiệm, thậm chí không phải là một câu hỏi.
- Cho nên, tôi chỉ có thể tận hưởng trước.
Trần Phong hít một hơi thuốc.
- Thành thật mà nói, đã lâu rồi tôi không có nhiều thời gian trong thế giới chuyện xưa để thể hiện cảm xúc. Thật hy vọng thế giới chuyện xưa sau cũng có thể như vậy.
- Quên đi, phần thưởng lần này vốn dĩ là để Phát Thanh Khủng Bố tiêu hao hết độ thiện cảm mà chúng ta xoát được trước đó. Tiếp theo sẽ bắt đầu lại từ đầu, rất khó có được chuyện tốt như vậy.
- Ha ha, lúc này mà hai cậu còn muốn chơi trò già mồm.
Lúc này người đàn ông tóc rối chậm rãi đứng lên.
- Rõ ràng trong lòng vui mừng chết đi được nhưng vẫn phải bày ra thái độ lạnh lùng, nhăn nhó đúng là buồn nôn. Những thính giả cấp thấp kia không chút tiền đồ bị giết chết, đối với hai người mà nói, chẳng phải rất vui lòng thấy à. Nếu như bọn họ thật sự giết chết ba người kia đi, kế thừa cường hóa mà các người trông chờ từ lâu, không phải cũng trôi theo dòng nước à.
Người đàn ông ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên.
- Bên kia sắp kết thúc rồi, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta.
- Thuốc lá cũng đúng lúc hút xong, ba chọi ba, vừa hay.
Máu của cô gái kia bắt đầu tuôn ra, nhưng Tô Bạch còn chưa kịp nuốt xuống thì nó đã tan thành tro bụi, giống như một người sắp chết khát trong sa mạc, liều mạng nhảy xuống một vũng nước. Nhưng khi hắn tiếp đất, toàn bộ nước trong hồ đều bốc hơi không còn gì cả, thậm chí còn không để lại cho hắn một nắm cát có hơi ẩm.
Lúc này, toàn bộ người Tô Bạch tỏa ra ánh sáng trắng, linh hồn của hắn có vẻ khá tàn tạ. Ngay cả hình dáng ban đầu của hắn cũng không hoàn toàn hiện ra được. Bây giờ, nói hắn là cô hồn dã quỷ thì cũng không sai, thậm chí so với cô hồn dã quỷ còn thê thảm hơn nhiều.
Người phụ nữ kia đúng là có đủ tâm cơ để tự cho mình là đúng, nhưng ở trước mặt Tô Bạch thì vẫn còn chưa đủ, không đáng chú ý tới.
Chẳng qua kéo lấy một thân linh hồn này vốn dĩ đã bất tiện và chật vật, ngay cả đối mặt với một đứa trẻ thì cũng là một đứa bé được Phát Thanh Khủng Bố trang bị đến tận răng. Cắn chết cô thì bản thân cũng đã gãy rất nhiều răng, thậm chí còn khiến cho bản thân bị thương khắp mình.
Càng không còn gì để nói hơn chính là, đây giống như là một canh bạc. Phát Thanh Khủng Bố không cho bạn cơ hội bổ sung chip của mình, nó khiến bạn tổn thương từng chút một, mất đi tất cả chỗ dựa dẫm. Lúc bạn suy yếu nhất vì cô độc và kinh hoàng nhất cũng là lúc hắn thua trên bàn poker.
Thật ra Tô Bạch biết mình không thể uống máu của cô gái đó. Trong cơ thể cô ta ẩn chứa tinh hoa mà hắn không thể lấy được dù chỉ một chút, nhưng hắn vẫn không cam lòng mà muốn thử.
Phát Thanh Khủng Bố nghĩ như thế nào là chuyện của Phát Thanh Khủng Bố, hắn làm thế nào là chuyện của hắn, một người dễ dàng cam chịu cũng không thể đi đến được ngày hôm nay.
Cửa ải cuối cùng, có thể thông qua được không?
Thậm chí Tô Bạch cũng không hy vọng quá nhiều vào chuyện này. Lúc bản thân đã tàn tạ thê thảm đến như vậy, cửa ải tiếp theo, cho dù là thính giả cấp thấp thì hắn cũng không còn sức lực. Ngay cả cắn người cũng không còn sức, làm sao có thể liều được chứ?
Sức mạnh ý chí quả thực có thể bộc phát sức mạnh khủng khiếp trong một số trường hợp, nhưng sức mạnh tinh thần không phải là toàn năng. Bước nhảy vọt lớn ban đầu đã chứng minh điều này.
Điều khiến Tô Bạch ngạc nhiên là hai kết cục khác cũng xuất hiện, Nghê Lan và Từ Đông vẫn còn sống.
Đúng,
Họ vẫn còn sống,
Ngay cả khi chiến đấu bằng linh hồn của mình, họ vẫn có thể sống sót và giết chết đối thủ của mình như hắn.
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, nếu ba người bọn họ không suy xét về thiện ác và quy tắc thì bọn họ đều được coi là người chơi thâm niên có tiềm lực vô hạn, nếu không, bọn họ cũng đâu thể tới đây. Chẳng qua ngay cả cấp bậc như Huyết Thi mà Phát Thanh Khủng Bố còn nói giết chết là giết, ba người bọn họ cũng không xuất sắc đến mức khiến cho Phát Thanh Khủng Bố để mắt, bản thân bọn họ cũng biết mình không giỏi được như vậy.
Dù sao, ba người bọn họ vẫn là tội nhân.
Linh hồn của Nghê Lan được bao bọc trong một chiếc ba tiêu diệp màu vàng. Đây là vũ khí bản mệnh thực sự của cô ta. Người phụ nữ này có tâm cơ sâu tới mức cho đến bây giờ mới tiết lộ vũ khí bản mệnh của mình, mãi cho đến khi nãy mới sử dụng vũ khí bản mệnh của bản thân. Trước đó cô ta vẫn luôn không cần tới sự hỗ trợ của vũ khí bản mệnh, cô ta đã nhịn rất lâu, giấu rất lâu.
Lòng dạ như này cũng khiến Tô Bạch đau răng, thậm chí còn không hiểu được một người phụ nữ có lý trí như vậy lại giết hơn một nghìn người trên con tàu du lịch vì cái gọi là tình yêu, khiến cho cô ta rơi vào tình huống hiện tại.
Phụ nữ thật sự là một sinh vật khó đoán.
Về phía Từ Đông bên kia đã không còn thấy linh hồn, điều này không có nghĩa là anh ta đã chết, mà là vì khi linh hồn của ba người đều rời khỏi thủy tinh thì thủy tinh hình chữ nhật cũng biến mất. Đao của Từ Đông cũng lao ra, trở về bên cạnh anh ta. Anh ta hòa linh hồn của mình vào trong đao, biến mình thành linh hồn của đao, dùng độ cứng của đao thay thế cho thân thể.
Nhìn như vậy thì Tô Bạch – Người nắm giữ tiên cơ đầu tiên, thế mà còn rơi vào cảnh ngộ kém cỏi nhất.