Chương 630
Gừng Càng Già Càng Cay! 2
Cô gái nuốt nước bọt, vẻ mặt càng ngày càng căng thẳng, Tô Bạch đang trốn ở một nơi không rõ, giống như một con sói đói có thể lao ra bất cứ lúc nào. Cô ta rất căng thẳng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng sắp có chút không chịu được rồi.
- Khi đó tôi đoán rằng người đàn ông béo kia hẳn là thính giả. Như vậy, người đi chung với thính giả, tức là anh, hẳn cũng là thính giả. Thật không may, tôi chỉ là một người thực tập, thậm chí ngay cả một cường hóa cũng không có. Chỉ có một vài pháp khí cấp thấp, đoán chừng ngay cả nhìn anh cũng chẳng muốn nhìn lấy một cái, không thậm chí ngay cả pháp khí đó cũng tính là đồ bỏ đi.
Giọng điệu của cô gái tăng dần. Cô ta tiếp tục xoay người từ từ và quan sát xung quanh. Rõ ràng là không gian chiến đấu bị hạn chế bởi một lớp thủy tinh mỏng, nhưng ngay cả năng lực tìm kiếm kẻ thù của mình trong một không gian hẹp cô ta cũng không có, thậm chí trong đầu cô ta còn đang không ngừng xuất hiện loại suy nghĩ cùng lắm thì dùng roi da khiến cho toàn bộ khu vực này nổ tung, nhưng lý trí đã ngăn cản cô ta lại, bởi vì kết quả của việc làm như vậy có thể là cho kẻ thù của mình một cơ hội phản kích.
- Khi anh lấy bánh hạt mè Tây Đình từ tay tôi, tôi thực sự rất lo lắng, tôi thực sự rất căng thẳng.
- Chắc là do thực sự tôi quá yếu. Mấy món đồ trên người của tôi lúc ấy, dưới mắt nhìn của anh thì có lẽ đó chỉ là người giàu mang theo một vài miếng ngọc bội ôn hòa và bình an trên người. Cho nên khi đó, có lẽ anh đã coi sự căng thẳng bứt rứt của tôi nhìn thành sự xấu hổ, lúng túng khó hiểu khi bị người xa lạ lấy đi đồ ăn của mình.
- Thật sự lúc đó tôi sợ chết khiếp. Sau khi tôi rời đi cùng bạn học, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm trở về khách sạn một mình, không phải vì trong khách sạn còn sót lại thứ gì mà là tôi muốn đi tìm anh.
- Lúc đó đầu óc của tôi rất đơn giản, thực sự rất đơn giản. Tôi chỉ muốn lấy lòng anh, muốn làm quen với anh. Cho dù tôi phải trả giá bằng thân thể, bằng tất cả những thứ tôi có, tôi cũng muốn được anh che chở.
- Có lẽ anh cảm thấy tôi rất ngu ngốc. Lúc đó, tôi còn không biết thực lực của anh là gì, nhưng giác quan thứ sáu của tôi luôn chính xác. Tôi cảm thấy anh rất mạnh, cảm thấy anh rất khủng khiếp. Tôi nghĩ anh có khả năng che chở cho tôi.
- Nhưng không ngờ trên đường về khách sạn tìm thì lại gặp được anh. Khi ấy, anh đang đi một mình, lúc đi ngang qua anh, nỗi sợ hãi về anh đã dập tắt mọi kích động trong lòng tôi, tôi không dám nói chuyện với anh. Thậm chí tôi còn chẳng dám nhìn anh thêm một cái...
Lúc người phụ nữ kia nói đến đây, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, một chiếc lá vàng cây ngân hạnh bay ra khỏi quần áo rồi ép vào giữa lông mày. Vào lúc này, đôi mắt của cô ta nhuộm một tầng ánh sáng rực rỡ. Trong nháy mắt, cô ta phát hiện ra Tô Bạch trốn cách mình tầm năm mét phía bên tay phải.
- Đi chết đi!
Roi da, sương mù đen.
Hoàn toàn bắn ra.
Trước đó lúc nói chuyện, thật ra không phải cô gái kia đang làm giảm bớt áp lực của bản thân mà là cô ta làm cho Tô Bạch lơ là và dùng lá ngân hạnh có tác dụng "mở mắt", đồng thời giúp cô ta trực tiếp phát hiện vị trí của Tô Bạch.
Roi trực tiếp khống chế Tô Bạch, sương mù đen kịt lập tức bao phủ, lực ăn mòn khủng khiếp không ngừng phá hủy linh hồn của Tô Bạch.
- Aaaa...
Hiện tại Tô Bạch không thể la được, cũng không thể gào thét được, nhưng sự dao động của linh hồn có thể biểu đạt ý tứ của hắn, hắn kinh ngạc, hắn đau đớn, hắn không kịp chuẩn bị.
Một nụ cười khoái chí xuất hiện trên khuôn mặt của cô gái.
- Bây giờ, tôi không cần sự bảo vệ của anh nữa. Bởi vì tôi giết anh, tôi có thể kế thừa sức mạnh cường hóa của anh.
- Tôi có thể tự bảo vệ mình, tôi không cần dựa vào đám đàn ông thối mấy người nữa.
Cảm nhận được sự co rút và đau đớn của linh hồn Tô Bạch, nụ cười trên gương mặt cô gái càng hiện rõ, cô ta liên tục thúc giục roi da và sương mù đen đánh Tô Bạch một đòn cuối cùng. Cô ta không kịp chờ đợi muốn giết chết Tô Bạch. Sự kích động và mong chờ này, gần như khiến cô ta rơi vào một loại cuồng loạn.
Thế nhưng,
Một bóng đen bị trói trên cây thánh giá xuất hiện sau lưng cô gái khi cô ta đang tập trung vào Tô Bạch, người sắp bị mình giết chết.
Bóng đen vươn một bàn tay,
Phụt!
Cô gái run rẩy,
Một bàn tay đen xuyên qua ngực cô ta,
Ngay sau đó.
Bàn tay này đưa lên hết cỡ, trực tiếp cắt cơ thể cô gái theo chiều ngang,
Cảnh tượng vô cùng máu tanh khủng bố.
Cô gái tròn mắt, cô ta vẫn không thể tin được những gì đang xảy ra vào lúc này.
Roi da rơi xuống, sương mù đen kịt mất tự chủ mà trở về bình.
Linh hồn rất suy yếu bị tổn hại của Tô Bạch trôi dạt trước mặt cô gái.
Khuôn mặt của cô gái đã tái mét. Rõ ràng, thời gian của cô ta không còn nhiều nữa.
Thật đúng là gừng càng già càng cay.
Cô ta mấp máy môi.
Khó nhọc nói.
- Nếu như... Lúc đó... Tôi nói chuyện với anh… Vận mệnh... Có phải… Sẽ khác không?
- Haiz, một kẻ đã bị giải quyết
Trần Phong cầm khăn giấy lau tay mình.
- Rác rưởi chính là rác rưởi. Dù có trang trí tinh xảo đến đâu thì mãi mãi vẫn không ra hồn.
Trong tình huống nắm giữ được ưu thế lớn như vậy mà lại bị ba người đó chỉ dựa vào một thân linh hồn trấn áp chế ngự. Thậm chí một bên đã phân định thắng bại. Mặc khác, tuy rằng hai người kia có vẻ vẫn đang trong thế giằng co, nhưng giằng co trong thời gian dài thì loại cáo già đó có ưu thế càng lớn. Là một thính giả có thâm niên, vĩnh viễn không cần lo lắng đến chuyện thiếu lá bài tẩy. Ít nhất là so với những thính giả cấp thấp này mà nói thì người có thâm niên vẫn luôn được bồi dưỡng. Thời gian đã kéo dài lâu như vậy, thực ra thì cán cân thắng bại đã sớm nghiêng về một bên rồi.
Lục Trầm cũng đang đứng bên cửa sổ thủy tinh, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn xuống dưới, nói.
- Từng bước đi tới ngày này, tôi vẫn luôn mang theo khát vọng được sống sót. Tôi rất tò mò không biết bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào khi thấy chúng ta xuất hiện.
- Rõ ràng là cho bọn họ hy vọng, cũng cho họ đi từng bước tới bây giờ. Kết quả là vào giây phút cuối cùng lại đạp lên tất cả hy vọng của họ, đôi khi tôi thực sự sợ hãi với thủ đoạn này của Phát Thanh Khủng Bố.
- Đến lúc đó, bọn họ mới cảm nhận được cái gì gọi là thú vui ác độc của Phát Thanh Khủng Bố.
Trên mặt Trần Phong mang theo nụ cười cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cười một tiếng rồi ngừng bởi vì ông ta cảm thấy quả thực không có gì buồn cười.
Lục Trầm nhìn Trần Phong, đều là thính giả có thâm niên, lại giống y như đúc đám người dưới kia, đương nhiên cảm xúc cũng không khác biệt mấy.