Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 629 - Chương 629 Gừng Càng Già Càng Cay! 1

Chương 629

Gừng Càng Già Càng Cay! 1


“Lúc đó, chắc cô không nhận ra tôi nhỉ.”


Tô Bạch vừa nói vừa đi về phía người phụ nữ kia.


Người phụ nữ vung roi da trong tay, mặt đất lập tức bị đánh ra một khe rãnh, đây là biểu hiện của sức mạnh được che giấu trong cây roi. Có lẽ, người phụ nữ cũng sợ hãi đối với sức mạnh của roi da, về việc thực lực của bản thân đột nhiên tăng cao, hẳn là cũng rất lạ lẫm.


Lúc trước khi Tô Bạch xuống biển, hắn tình nguyện bơi lội tung tăng ngâm mình trong nước biển còn hơn là dùng mấy chiêu thức hoa mỹ “Thiết chưởng thủy thượng phiêu” gì đó, vì Tô Bạch hiểu được tầm quan trọng của việc tiết kiệm từng li từng tí sức mạnh của mình.


(Thiết chưởng thủy thượng phiêu: khi luyện thành có thể đi lại trên mặt nước như trên mặt đất. Cầu Thiên Nhẫn nhờ vào môn khinh công này cùng với tuyệt kỹ Thiết Chưởng Công nên được giang hồ đặt cho biệt danh "Thiết Chưởng Thuỷ Thượng Phiêu".)


Đôi khi sống chết, thắng bại, thành bại, thực sự chỉ là chiến đấu xem cuối cùng ai còn một hơi thở để chống đỡ lâu hay không mà thôi.


Động tác vung vẩy roi da theo ý muốn của người phụ nữ kia thực sự đã nói rõ cấp bậc của cô ta rất thấp, không quý trọng sức mạnh. Điều đó cũng có nghĩa là cô ta không biết gì về sức mạnh cả.


Linh hồn của Tô Bạch tiếp tục tiến lại gần người phụ nữ kia, tuy rằng không có thân thể đáng tự hào, nhưng lúc này áp lực mà Tô Bạch đè lên người phụ nữ vẫn rất rõ ràng.


Đây là ảnh hưởng của việc vòng đầu tiên Tô Bạch đã giết tên La Sát kia như cắt rau gọt dưa gây ra, đây là khoảng cách to lớn giữa người có thâm niên và thính giả cấp thấp.


Tóm lại, khi Tô Bạch từng bước ép sát.


Người phụ nữ cũng lui về sau theo bản năng.


Cây roi da bị người phụ nữ vắt ngang trước người, vẻ mặt của cô ta có vẻ rất mất tự nhiên. Một mặt, lý trí đang nói với cô ta rằng người đàn ông trước mặt cô ta giờ chỉ còn lại là linh hồn. Hắn không thể đánh lại cô ta, nhưng mặt khác, cô ta lại không thể không sợ hãi Tô Bạch.


- Nếu như tôi nói, lúc đó tôi nhận ra anh đã đến, anh có tin không?


Người phụ nữ vừa lùi lại vừa nói, cô ta đang câu giờ cho bản thân. Cô ta không ngu ngốc. Thực tế, ngay cả những thính giả cấp thấp cũng sẽ không xuất hiện những người ngu ngốc. Khi Phát Thanh Khủng Bố tuyển người, đẳng cấp của nó không thấp đến nỗi để cho một tên ngốc tiến vào thế giới chuyện xưa, nếu không thì còn gì thú vị để nói chuyện đâu?


- Không thể nào.


Tô Bạch kiên định nói.


- Sau khi tôi thu liễm khí tức của bản thân, cô căn bản không thể phát hiện được tôi. Chẳng qua, bây giờ nghĩ lại, nếu tôi sớm biết cô là người thực tập, lúc tôi lấy “bánh hạt mè Tây Đình” của cô, chắc hẳn tôi sẽ không lúng túng như vậy.


Người phụ nữ ngừng tranh cãi, cô ta chính là nữ sinh đã nhiệt tình chia sẻ đặc sản mang từ quê hương tới cho các bạn cùng lớp ở sảnh khách sạn, vào lúc này cô ta biết rõ mình đã không còn đường lui.


Chính mình và hắn, một trong hai người nhất định phải phân ra một sống một chết, nếu không trò chơi sẽ không kết thúc.


Nếu như chính mình chiến thắng, thì bản thân có thể có cơ hội một bước lên trời, không còn ai có thể chế giễu, mỉa mai cô ta là một người thực tập đến cả lực lượng khí tức cũng không có.


Đôi mắt người phụ nữ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.


Linh hồn của Tô Bạch cũng lập tức ngừng tiến về phía trước. Khi người phụ nữ không ngừng kiềm chế nội tâm đang hoảng sợ của mình. Thật ra, Tô Bạch cũng đang không ngừng quan sát cô ta, cô ta vẫn còn quá nhỏ, cô ta vẫn còn quá non, cô ta còn không biết che giấu, rất nhiều thông tin, cùng nhiều cử động nhỏ trên người cô ta có thể nói cho Tô Bạch biết tin tức hữu ích, tất cả đều phản bội cô ta, nhưng cô ta lại hồn nhiên không biết.


Đây là một đứa trẻ con non nớt, non nớt đến mức chỉ cần véo một cái là nước sẽ chảy ra. Chỉ là bây giờ Tô Bạch không còn là một con mãnh hổ nữa, mà là một con mèo ốm yếu. Đối với Tô Bạch mà nói thì hắn vẫn có cơ hội, nhưng hắn không có quá nhiều sự lựa chọn. Thậm chí hai bên chỉ cần đánh nhau thì hắn tuyệt đối không được thua, cũng tuyệt đối không thể lui, bởi vì hiện tại Tô Bạch thật sự không có vốn liếng để thong thả.


Roi da vẽ một đường vòng cung đẹp mắt, hướng thẳng về phía Tô Bạch. Cùng lúc đó trên tay cô gái xuất hiện một cái lọ nhỏ, lọ này không phải dùng để đựng đan dược. Bản thân cái lọ là một pháp khí, sau khi mở nắp lọ ra thì một đám sương mù đen tràn ra, chúng có tính ăn mòn linh hồn.


Người phụ nữ này, mọi pháp khí đều nhằm vào linh hồn khiến Tô Bạch cảm thấy rất bất lực.


Bùm!


Lúc này, linh hồn của Tô Bạch đột nhiên biến mất, roi mây và sương đen của người phụ nữ đều vồ hụt, cô ta bắt đầu quan sát xung quanh theo bản năng, cô ta còn chưa am hiểu việc tìm kiếm dấu vết xung quanh dựa vào hơi thở và thần thức.


Sự hoảng sợ của cô gái cũng không khiến Tô Bạch cảm thấy có bao nhiêu cơ hội. Bộ giáp xanh trên người cô ta có sức mạnh phòng thủ đáng kinh người, hơn nữa còn có roi da và sương mù đen. Chỉ cần hắn bị bắt thì đó sẽ trở thành một cơn ác mộng đối với linh hồn của bản thân.


Vì vậy, Tô Bạch vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, hắn giống như một lão thợ săn lão luyện, nhìn con thỏ trang bị đến tận răng ở trước mặt.


Thân thể của cô gái không ngừng xoay tròn, nhìn xung quanh, roi da quanh người cô ta không ngừng bay lượn, sương mù đen cũng đang ngưng tụ trên miệng chai không tan biến. Rõ ràng trong lòng cũng đang run lên, nhưng cô ta vẫn hành động một cách có trật tự.


- Tô Bạch, lúc đó tôi thật sự nhận ra anh, biết anh là thính giả. Sau đó không phải tôi tự mình trở về khách sạn sao? Anh cho là trùng hợp ư?


Trong khi nói chuyện, cô gái vẫn liên tục nhìn quanh tìm Tô Bạch.


Tô Bạch không trả lời, hắn cũng không phải thiểu năng mà nói chuyện với đối phương để vạch trần vị trí của mình. Hơn nữa Tô Bạch cũng biết mình không nói lời nào, không phát ra âm thanh, để đối phương không tìm ra vị trí mình ẩn giấu, trái lại hắn còn có thể gây áp lực tâm lý nhiều hơn cho đối phương.


- Trước khi các người đi vào, thằng cha mập mạp đứng bên cạnh anh kia, anh ta đốt một điếu thuốc trước cửa ra vào, anh ta dùng chính ngón tay cái của mình để ma sát, nếu như là người bình thường thì có thể nghĩ đây là ảo thuật, nhưng tôi biết không phải. Bởi vì động tác châm thuốc lá của anh ta rất tự nhiên, hơn nữa anh ta quay lưng về phía đường lớn, rõ ràng không phải cố ý muốn giả vờ giả vịt để khoe khoang.


Chương 629

Bình Luận (0)
Comment