Chương 633
Tôi Cứu Con Của Ông
Sau khi có một nhận thức rõ ràng về phương hướng phát triển và quỹ tích của bản thân mình sau này, mai sau sẽ đỡ phải đi đường vòng, cũng đỡ phải mơ màng nhiều lần.
Loại phần thưởng này tuy không thể đổi thành tiền mặt, nhưng lại có tác dụng lâu dài, ngay cả trong cửa hàng trên wechat cũng không thể đổi lấy được thứ này.
Khóe mắt Trần Phong nhìn về phía Lục Trầm, Lục Trầm cũng giống như gã ta, nhắm mắt lại cảm nhận và lĩnh hội nó. Bọn họ không chủ động xuất kích, cho dù đám kẻ địch trước mặt kia thật sự suy yếu, chỉ cần bọn họ hơi ra tay cũng có thể nghiền chết bọn họ.
Nhưng họ không làm gì cả, cũng không vội làm. Bởi vì một khi đối thủ mà họ được giao nhiệm vụ bị giết, chính mình tương đương với hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ bị Phát Thanh Khủng Bố truyền tống về thế giới thực. Nói như vậy, những gì họ có khả năng lĩnh hội sẽ trực tiếp bị Phát Thanh Khủng Bố lấy lại, bản thân họ cũng bị khôi phục lại thực lực và cảnh giới cũ.
Loại kỳ ngộ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, ai cũng hy vọng thời gian này có thể kéo dài thêm một chút, có thể để cơ thể cảm nhận nhiều hơn một phần, lĩnh hội nhiều hơn một bước. Lúc này thời gian chính là tiền hàng thật giá thật.
Đương nhiên, bọn họ cũng muốn làm nhiệm vụ, có thể lấy được cường hóa của thính giả có thâm niên, đây cũng là phúc lợi lớn. Bọn họ không thể không động lòng, hơn nữa loại phúc lợi này cũng không kém gì Nghê Lan và Từ Đông được bù đắp khuyết điểm trong tinh thần dù chỉ là một chút.
Chẳng qua, con người luôn tham lam, đặc biệt là những thính giả phải giành giật mạng sống của chính mình từng giây từng phút. Thứ mà bọn họ theo đuổi chính là lợi ích, cố chấp với nó, so với người thường thì thậm chí gọi là phát rồ.
Nghê Lan và Từ Đông cũng không chủ động tấn công. Đương nhiên bọn họ biết những người trước mặt đang làm gì, nếu chủ động tấn công, đơn giản là ép đối phương phải giết mình, nhưng bọn họ cũng rất mâu thuẫn. Bởi vì đối phương đang cảm nhận cảnh giới mới, hưởng thụ kỳ ngộ này. Mà đối phương cũng không thay đổi nguyện vọng và mục đích cuối cùng là giết bọn họ.
Hiện tại chính mình không hề làm gì, chính là trơ mắt nhìn kẻ sắp giết chết mình cảm nhận kỳ ngộ.
Đây thực sự là một vấn đề nan giải, một loại dày vò.
Trước mặt Tô Bạch là một người đàn ông trung niên tóc rối bời, sau khi người đàn ông trung niên bước ra khỏi cửa, ông ta cười với Tô Bạch.
Nụ cười này khiến Tô Bạch không hiểu được, bởi vì nụ cười của đối phương không phải cười giễu cợt, không phải cười đắc thắng, cũng không phải nụ cười mang theo danh lợi và tiêu cực, mà là một nụ cười rất đơn thuần, thậm chí là mang theo một loại cảm ơn.
- Ngày đó, cám ơn cậu đã cứu con trai tôi.
Người đàn ông trung niên phun ra những lời này, trong mắt lộ ra vẻ do dự, có hơi chần chờ.
- Con trai ông ư?
Tô Bạch có hơi khó hiểu.
- Tôi xin lỗi, ông biết không, con người tôi từ trước đến nay luôn thích làm việc thiện tích đức. Tôi đã cứu rất nhiều người, cũng giúp đỡ nhiều người. Ông có thể nhắc nhở cho tôi được không? Con trai của ông là ai?
Tô Bạch thật sự không biết rốt cuộc mình cứu đứa con trai nào của ông ta, cũng không biết con trai của ông ta là ai. Tuy rằng trong lòng có một ý nghĩ mơ hồ, nhưng cũng không chắc chắn, nếu không thì quá trùng hợp rồi. Còn về phần Tô Bạch nói mình làm nhiều việc thiện tích đức, đó cũng là nói xạo khoác lác mà thôi.
- Đêm xảy ra vụ nổ ở Thiên Tân, một người lính cứu hỏa ở đó.
Người đàn ông trung niên thở dài.
- Cậu đã cứu nó.
Nếu như bây giờ Tô Bạch có cơ thể thì phản ứng hiện tại hẳn là đồng tử đột nhiên co rút lại.
Quả nhiên là anh ta,
Thực sự là anh ta,
Chàng trai trẻ mà hắn đã gặp ba lần trong một ngày!
Anh ta lại là con trai của người đàn ông trước mặt, người sắp giết chết hắn!
Tô Bạch không tự cho mình là ân nhân, trong lòng cũng không có hy vọng gì đó quá đơn thuần, đối phương không có khả năng để cho hắn sống, hoặc là dùng phương thức tự sát để báo ân với hắn. Đây không phải là phong cách hành sự của thính giả, ngay cả khi hắn đã cứu con trai ông ta.
- Chuyện này thật đúng là châm chọc.
Tô Bạch nói một cách tùy tiện.
- Tôi đã cứu con trai của một người sắp giết mình.
Người đàn ông trung niên tỏ ra rất bình tĩnh:
- Cậu cũng biết rồi đó, tôi không thể hy sinh bản thân để cậu không chết. Bởi vì tình huống hiện tại, tôi nhất định phải lấy mạng của cậu để đổi lấy tính mạng của mình. Tôi cũng tin rằng cậu không ôm loại suy nghĩ không thực tế này.
- Đúng vậy, tôi không hề suy nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng nếu mọi thứ có thể xảy ra một lần nữa, tôi đoán mình sẽ đứng bên cạnh và mở một chai bia, nhìn con trai của ông bị nổ tung thành từng mảnh, sau đó nâng ly và hét “cụng ly".
Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu.
- Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy. Thật ra lần đầu tiên nổ tung, tôi đã xuất hiện ở hiện trường rồi, chỉ là tôi khá rành về việc ẩn nấp. Ha ha, bởi vì loại hình cường hóa của tôi chính là một thích khách, cho nên lúc đó cậu và người bạn mập mạp kia của mình, dưới tình huống tôi không bộc phát sát cơ và các cậu cũng vội vã lên đường, không phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
- Vậy tại sao ông không tự mình cứu con trai?
Tô Bạch khó hiểu hỏi.
- Ông cứ thế chắc chắn tôi sẽ liều mình bất chấp nguy hiểm cứu con trai ông à?
Người đàn ông trung niên lắc đầu.
- Lúc đó tôi đang do dự, bởi vì nếu tôi ra tay cứu nó, nó sẽ không chết. Nhưng cho dù sống sót, nó cũng sẽ nhanh chóng bị kéo vào Phát Thanh Khủng Bố. Lẽ ra nó phải chết, tôi là cha của nó, tôi cố tình cứu nó, Phát Thanh Khủng Bố sẽ để nó trở thành thính giả. Đây là nhân quả.
- Trên thực tế khi đó tôi đã nghĩ kỹ, thay vì để con trai tôi sống sót tạm bợ, sau đó trở thành một thính giả trải qua tình trạng hỗn loạn và đau đớn khủng khiếp, thậm chí còn chết trong thế giới chuyện xưa, khi đó trong thế giới này, ngoại trừ người làm cha là tôi, sẽ không ai còn nhớ kỹ về nó, còn chẳng bằng để nó chết trong vụ nổ kia, để nó được coi như liệt sĩ, để cả xã hội nhớ đến nó, để mọi người ca tụng nó. Tôi cảm thấy con trai mình cũng sẽ thấy lựa chọn sau càng tốt hơn.
- Vậy thì tôi…
Tô Bạch giống như hiểu ra điều gì đó.
- Vậy thì ông thật sự phải cảm ơn tôi rồi.
- Đúng thế, tôi thực sự phải cảm ơn cậu rất nhiều.
- Bởi vì tôi và cậu chưa từng biết nhau, cậu không biết rằng đó là con trai tôi, tôi cũng không gửi cho cậu bất kỳ tin nhắn nào yêu cầu cậu cứu nó. Cậu cũng không có quan hệ gì với con trai tôi. Cậu cứu nó, nó sẽ không phải chịu loại nhân quả kia, đây là quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố, đồng thời cũng là phương thức nhận định của Phát Thanh Khủng Bố.
- Thực lòng mà nói, lúc đó tôi đang ẩn mình trong bóng tối, đợi đứa con trai yêu quý của mình chết vì vụ nổ. Ngay tại lúc tôi chuẩn bị ra tay nhặt xác sau khi nó chết để bảo tồn hài cốt, đột nhiên nhìn thấy cậu vô duyên vô cớ đứng trước xe cứu hỏa, một mình chống đỡ thương tổn của vụ nổ.
- Lúc đó, nước mắt tôi đã rơi xuống.
- Vì vậy, xin hãy đón nhận lời cảm ơn của tôi một lần nữa, một người cha với lời cảm ơn chân thành nhất.
Người đàn ông trung niên cúi xuống trước mặt Tô Bạch.
Cong lưng.
Chín mươi độ!