Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 634 - Chương 634 Canh Gà Kinh Khủng 1

Chương 634

Canh Gà Kinh Khủng 1


“Bây giờ nói nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.”


Giọng nói của Tô Bạch mang theo một sự bình tĩnh không hề dao động, đúng là lúc này hắn không bình tĩnh, hắn cũng không có cách nào khác đi làm gì hết, quá nhiều sự cuồng loạn, quá nhiều thứ muốn báo ơn, ngược lại khiến bản thân giống như một tên hề thiểu năng, tự cho rằng mình đang nhảy một điệu nhảy nghiêm túc tự tin, nhưng thực tế chỉ là một trò cười.


Đưa tay không đánh người mặt cười, hơn nữa song phương đều thể hiện ra một mặt vô cùng thành thật của mình.


Cậu đã cứu con trai tôi. Tôi rất biết ơn cậu, tôi vô cùng biết ơn cậu, nhưng ngoại trừ việc tôi biết ơn cậu, tôi cũng không thể giúp cậu được việc gì, tôi vẫn phải giết cậu, nhất định tôi phải giết cậu, bởi vì tôi sẽ không vì đền đáp công ơn của cậu mà đánh đổi mạng sống của mình cho cậu. Cậu cũng đã biết rõ điều này rồi đấy.


Tôi đã cứu con trai của ông, ông cũng đã cảm ơn tôi, ừm, vô cùng biết ơn tôi, ông rất chân thành cảm ơn tôi, nhưng tôi vẫn sẽ bị ông giết chết, ở trong tình trạng này, thậm chí tôi cắn ông một miếng thịt cũng không thực tế, tôi chỉ có thể nhận kết cục bị ông chèn ép đến chết. Có lẽ ông có thể tỏ lòng từ bi thương xót mà chủ động chịu đòn của tôi, không phản kháng trong một thời gian để cho tôi trút giận, nhưng qua quá trình này, tôi càng cảm thấy việc đó giống như đang thương cảm một con khỉ trong rạp xiếc vậy. Không cách nào thay đổi kết cục của quá trình thì suy cho cùng nó cũng không có ý nghĩa gì hết, tôi chỉ muốn một cái chết sảng khoái, cũng không cần cái gì gọi là thể diện cả.


Đôi bên đều là những người “thành thật”, tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, lúc này đã không còn mùi khói thuốc súng, Tô Bạch vẫn lơ lửng ở đó, còn người đàn ông trung niên thì vẫn đứng tại chỗ.


- Ông cần thời gian bao lâu?


Tô Bạch hỏi, hắn biết đối với thính giả có thâm niên mà nói, có thể mượn cơ hội cảm ngộ thực lực và cảnh giới của thính giả cao cấp là một cơ hội ngàn năm có một. Ngoài ra, ở hai bên, nơi bị ngăn cách bằng kính trong suốt, bọn họ cũng đang làm chuyện tương tự.


Người đàn ông trung niên nhìn Tô Bạch rồi gật đầu một cái:


- Nếu như cậu thấy thời gian phải chờ đợi này không thoải mái, tôi cũng có thể ra tay ngay, tôi có thể từ bỏ cơ hội cảm ngộ lần này, coi như là tôi báo đáp ơn cậu cứu con trai tôi.


- Bỏ đi, tuy rằng cảm giác chờ chết thật sự không thoải mái như vậy, nhưng ông vẫn nên cảm ngộ trước đi, dù sao cũng là cơ hội hiếm có. Khi nào cảm thấy nên ra tay, ông có thể thông báo trước cho tôi càng sớm càng tốt, để tôi có thể điều chỉnh tâm lý của mình cho thật tốt.


- Cám ơn cậu đã hiểu cho tôi.


Người đàn ông trung niên cảm ơn Tô Bạch một lần nữa.


Tô Bạch thay đổi chủ đề, nói: - Như ông đã nói, nếu tôi cứu con trai của ông, con trai của ông sẽ không phải dính đến nhân quả, mà lúc ấy ông ở bên cạnh cũng chuẩn bị từ bỏ. Xem ra ông nghiên cứu nhân quả cũng rất sâu sắc.


- Ngay cả những thính giả cấp cao cũng không dám nói những điều như vậy. Nhân quả là một loại độc dược mà ai cũng thèm muốn. Tôi đã từng tận mắt chứng kiến một số thính giả cấp cao chết vì nhân quả. Rõ ràng đó là một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, cuối cùng lại bởi vì tham vọng nghiên cứu nhân quả mà rơi vào một kết cục dở khóc dở cười như thế, đúng là nực cười mà.


- Đối với tôi, nhân quả chỉ tồn tại trong nghệ thuật chứ không tồn tại trong luật pháp, tôi sẽ không đi tìm tòi, nghiên cứu nguồn gốc, vết tích của nhân quả, cũng sẽ không chủ động theo đuổi quy luật của nhân quả, tôi không biết nếu làm chuyện đó sẽ dẫn tới hậu quả gì, cũng không muốn biết, và càng không dám biết chuyện gì đã xảy ra.


- Chắc là cha mẹ tôi cũng là thính giả.


Dù sao cũng đã lãng phí thời gian, không bằng trước khi chết trao đổi một chút, tuy rằng Tô Bạch không thể đạt được trạng thái và cấp độ đó nhưng vẫn tốt hơn là đứng tại chỗ chờ chết.


- Bọn họ để lại cho tôi rất nhiều tiền. Khi tôi khoảng bảy tuổi, họ rời xa tôi. Tôi muốn biết liệu có phải vì những đồng tiền này mà tôi liên quan đến nhân quả của họ không, sau khi trưởng thành, thì cứ tự nhiên biết đến Phát Thanh Khủng Bố.


Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, nói: - Tôi cần phải biết rốt cuộc cha mẹ cậu là thính giả ở cấp độ nào.


Đúng vậy, nhất định phải làm rõ điều này, nếu như họ là thính giả cấp thấp, vì e sợ Phát Thanh Khủng Bố nên mới tụ lại với nhau, sau đó sinh con, lúc không có chuyện gì làm thì đưa cho đứa nhỏ một ít thứ gì đó, đưa đồ trong cửa hàng trên wechat cho đứa nhỏ bồi bổ thân thể. Nếu như vậy, sau này đứa trẻ đó không vào chương trình Phát Thanh Khủng Bố thì đúng là không hợp lẽ trời.


- So với tôi của hiện tại, họ chỉ mạnh chứ không hề yếu hơn. - Tô Bạch đáp.


Trong hang động dưới nước ở Tần Hoàng Đảo, tấm gương kia, cùng với Hải Thiếu Gia được Lệ Chi điều động tới, Lâm Chu trên diễn đàn cùng với rất nhiều người khác, đều nóng lòng muốn biết tin tức của cha mẹ hắn trong gương, từ đủ mọi loại khía cạnh có thể thấy, thực lực và địa vị của cha mẹ hắn lúc đó chắc chắn là trên cả hắn, thậm chí Tô Bạch còn cho rằng thực lực của cha mẹ hắn phải đạt đến trình độ của một thính giả cao cấp, có lẽ còn cao hơn nữa, bởi vì lúc trước khi Phát Thanh Khủng Bố tạo hình ảnh kia cho hắn, thậm chí cha hắn còn có thể phát hiện ra được hắn đang nhìn lén!


- Vậy thì điều đó là không thể.


Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói: - Là người có thâm niên, cho dù không hiểu nhân quả, nhưng cũng nên biết một số nguyên tắc và quy tắc. Nếu họ có kế hoạch sinh con, chỉ cần họ nguyện ý, chỉ cần họ cẩn thận một chút thì sau này con cái của họ cũng sẽ không trở thành thính giả, điều này vẫn có thể được đảm bảo.


- Về phần tiền bạc để lại cho cậu, nếu gia đình cậu vốn đã rất giàu có, khá giả hơn so với người bình thường, dù cha mẹ cậu không cho cậu tiền thì cậu cũng không phải lo về việc áo cơm, nếu đúng như vậy thì nhân quả rất nhỏ, gần như không đáng kể. Hơn nữa các hoạt động của thính giả trong thế giới thực bị hạn chế rất nhiều. Việc thính giả dựa vào thực lực của bản thân để cướp đoạt tài sản xã hội có thể dễ dàng bị Phát Thanh Khủng Bố trừng phạt. Do đó, hầu hết thính giả ở thế giới thực rất trong sạch, cuộc sống cũng không tệ, không phải rầu rĩ vì kế sinh nhai. Nhưng nếu muốn trở thành người giàu nhất trong một khu vực và thậm chí có tên trong danh sách của Forbes, điều này tương đương với việc thắp sáng một chiếc đèn lồng trong bóng tối, giống như chỉ sợ Phát Thanh Khủng Bố tìm ra.


Chương 634

Bình Luận (0)
Comment