Chương 635
Canh Gà Kinh Khủng 2
Tô Bạch nhớ lại gia đình của mình. Xuất thân của cha mẹ hắn thực ra rất tốt. Cha hắn là một người có xuất thân trong gia đình chính trị lớn, nói cách khác, cho dù cha mẹ không để lại cho hắn tập đoàn hay công ty lớn nào thì cùng lắm hắn sẽ sống ở gia tộc, dù cho không có địa vị gì, cũng có thể bị xem thường nhưng lại có một cuộc sống đầy đủ sung túc, ngược lại, hắn không có gì cần phải lo lắng.
- Nếu theo lời ông nói, tôi cũng không biết tại sao mình phải trở thành thính giả. - Tô Bạch đáp.
- Trên thực tế, Phát Thanh Khủng Bố vẫn rất nhân từ, nó sẽ không đuổi cùng giết tận những thính giả của mình.
Người đàn ông trung niên tiếp tục lên tiếng: - Cậu có thể có con cái, chỉ cần cậu không quá dùng năng lực của mình vào chuyện đời sau. Ví dụ như con cái cậu gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào đó hoặc là bị bệnh nặng sắp chết, cậu sử dụng năng lực của mình đi cứu con thì tương đương với việc Tôn Ngộ Không xuống Điện Diêm La đốt sách sinh tử, người đáng lẽ nên chết lại không chết, vậy thì cũng chỉ có thể trở thành thính giả. Ở phương diện khác, miễn là cậu không đi quá xa, không quá rõ ràng thì Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ mở một mắt, nhắm một mắt cho cậu.
Những gì người đàn ông trung tuổi nói rất thuyết phục vì bản thân ông ta cũng là một người cha.
- Vậy thì, ý của ông là tôi có thể trở thành một thính giả vì cha mẹ tôi đã cố ý làm điều đó?
- Dựa theo như lời cậu nói, 80-90% chính là như thế, có lẽ suy nghĩ của cha mẹ cậu khác với tôi. Có thể bọn họ cảm thấy việc có thể trở thành thính giả sẽ có cơ hội trải nghiệm cảm giác làm thần, có thể tốt hơn nhiều so với một người bình thường không có gì cả. Đó là lý do tại sao họ đưa ra lựa chọn này.
Người đàn ông trung niên đưa tay vuốt tấm gương bên cạnh mình dùng để ngăn cách.
- Nó giống như tấm gương này. Nhìn từ ngoài vào trong và nhìn từ trong ra ngoài đều giống nhau, tình yêu của cha mẹ dành cho con cái hẳn cũng như vậy.
Trong đầu Tô Bạch chợt hiện lên cảnh tượng kia, cha mẹ hắn đang đứng ở cửa, nhưng hắn lại đang trong bụng một người phụ nữ có thai khác.
Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến hình ảnh đó, Tô Bạch lại cảm thấy buồn bực trong lòng, linh hồn của hắn bay lơ lửng đến mép gương thủy tinh.
- Có lẽ là không giống nhau. Ví dụ, nếu tôi muốn đi ra ngoài, chiếc gương sẽ không để tôi đi, những người bên ngoài muốn đến chỗ chúng ta, chiếc gương cũng sẽ không cho họ tới. Mặc dù nhìn qua không có gì khác nhau, không có sự sai lệch về thị giác, nhưng chiếc gương tồn tại, đúng là nó vẫn tồn tại. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất.
Người đàn ông trung niên im lặng. Có lẽ ông ta đã thấy được điều gì đó từ lời nói của Tô Bạch. Thậm chí từ tận đáy lòng, ông ta thực sự không thể hiểu được cha mẹ của Tô Bạch. Cố tình để con trai họ vào Phát Thanh Khủng Bố, rốt cuộc là vì cái gì? Bình thường sau khi cha mẹ trải qua hoàn cảnh cạnh tranh tàn khốc trong Phát Thanh Khủng Bố, trong tiềm thức của người làm cha mẹ, họ sẽ không để cho con cái là kết tinh tình yêu của mình nối gót chính họ đúng không? Dù có sức mạnh của một vị thần nhưng họ đã mất đi một thứ lớn nhất là sự tự do. Vị thần này chưa chắc đã là thần thực sự vô câu vô thúc, thậm chí cũng không có cách nắm giữ mạng sống của chính mình.
- Còn canh gà sao?
Tô Bạch nhìn về phía người đàn ông trung niên: - Tôi muốn nghe thêm trước khi chết.
Người đàn ông trung niên mím môi, sau đó thở dài, vươn tay gõ nhẹ lên gương: - Có lẽ cậu đã hiểu lầm cha mẹ mình. Có lẽ thực lực cảnh giới của bọn họ cao hơn cậu tưởng rất nhiều, cho nên cậu không thể nhìn ra quan điểm và tính toán của họ.
Giống như Phát Thanh Khủng Bố vậy, nó cũng sẽ mắc sai lầm, nhưng thực lực và cảnh giới của chúng ta không đủ để thực sự nhận ra vị trí then chốt của những sai lầm của nó, càng đừng nói đến việc lợi dụng sai lầm này. Vì vậy, thật ra sai lầm của Phát Thanh Khủng Bố không được tính là sai sót. Bởi vì sự sai lầm này sẽ không gây ra rắc rối gì, cũng không có ý nghĩa gì.
Cũng giống như trong thế giới chuyện xưa lần này, những ô cửa kính đều được Phát Thanh Khủng Bố sử dụng từ đầu đến cuối, khi cậu gõ với cường độ khác nhau, âm thanh nó tạo ra cũng khác nhau, điều đó có nghĩa là khi cảnh giới của cậu ở những độ cao khác nhau thì cấp độ của sự hiểu biết của cậu cũng hoàn toàn khác nhau.
Cậu nhìn xem.
Khi tôi gõ nhẹ, đó là một âm thanh nặng nề.
Khi tôi dùng sức gõ mạnh hơn thì âm thanh vang lên thanh thúy.
Khi tôi gõ bằng thực lực của một người thâm niên, nó không phát ra âm thanh mà hoàn toàn bị tiêu tán bởi sức lực của tôi.
Khi tôi dùng thực lực bây giờ đã gần tới thính giả cao cấp để gõ...
Rắc rắc...
Có một âm thanh giòn giã vang lên.
Trong tấm thủy tinh xuất hiện một vết nứt.
Tô Bạch: ...
Người đàn ông trung niên: …
Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, dường như không thể tin được chuyện xảy ra trước mặt, tại vị trí ông ta dùng lực, từng vòng, từng vòng vết nứt lan ra.
Có thể tưởng tượng chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay ra đẩy một cái, chiếc kính này sẽ vỡ. Cho dù đồ vật có kiên cố tới đâu cũng chỉ cần có vết nứt thì khoảng cách tới lúc nó bị hủy diệt cũng đang dần được đếm ngược.
Tô Bạch nhìn về phía người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên lại nhìn về phía Tô Bạch.
Rõ ràng tôi chỉ đang nói về một bát canh gà, sao lại có thể nảy sinh tình huống như vậy?
- Ông vừa mới nói muốn cám ơn tôi à?
Tô Bạch hỏi. Lúc này mới hỏi câu này, hiển nhiên ý không nằm ở chỗ đó, miếng thủy tinh này, vốn dĩ giống như một tử cục bị vỡ nát một góc, sự sống bị phá hủy lại xuất hiện ánh rạng đông.
Người đàn ông trung niên cứng ngắc gật đầu, sau đó có chút hoang đường nhìn nắm đấm của mình, tấm thủy tinh này, sao lại vỡ chứ?
- Vậy thì… Bây giờ chúng ta có cơ hội thể hiện lòng biết ơn này thành hành động thay vì giữ nó trên miệng lưỡi rồi.- Tô Bạch nói.
- Chuyện này…
Người đàn ông trung niên nghẹn lời
Gương có thể bị vỡ.
Cũng có nghĩa là tình huống tại ba chiến trường quả thật có thể bị quấy rầy. Ba người có thâm niên đang cảm ngộ thực lực và cảnh giới mới của chính mình nên cũng chưa giết chết con mồi trước mặt, cho nên cục diện vẫn cân bằng như cũ.
Chẳng qua nếu như hiện tại người đàn ông trung niên lựa chọn phá vỡ tầng thủy tinh này, sau đó đi đến một chiến trường khác, giết chết một thính giả thâm niên rồi lại giết chết một linh hồn khác như Tô Bạch.
Cứ như vậy,
Vốn dĩ đối với Tô Bạch mà nói, tình huống tuyệt vọng lập tức xuất hiện đường sống!
Ba đối ba, số người ở đây,
Tô Bạch muốn sống sót thì trước tiên phải làm cho một vị thẩm phán chết, trống ra một vị trí, đây chính là danh ngạch sống sót!