Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 636 - Chương 636 Vận Mệnh Của Thẩm Phán!

Chương 636

Vận Mệnh Của Thẩm Phán!


Tuy nhiên, tất cả những điều này đều phụ thuộc vào người đàn ông trung niên kia, chỉ xem ông ta có sẵn lòng hay không mà thôi, chỉ cần ông ta giết chết Tô Bạch thì ông ta có thể rời khỏi thế giới chuyện xưa một cách an toàn, đồng thời mang theo được phúc lợi thuộc về mình. Nhưng nếu ông ta dự định cứu Tô Bạch thì phải đặt bản thân vào nguy hiểm, liều mình giết một vị thẩm phán khác, chuyện này có thêm rất nhiều thứ khó lường.


Thính giả đều ích kỷ. Không, chính xác mà nói, chỉ cần là người bình thường thì đều ích kỷ, nhất là khi liên quan đến lợi ích sống còn của họ, bộ mặt ích kỷ sẽ bị phóng đại và thể hiện ra ngoài.


Tô Bạch cũng không kinh ngạc trước sự im lặng của người đàn ông trung niên. Lúc này, nếu như đổi lại là Tô Bạch đứng ở vị trí của đối phương thì cũng vậy thôi.


- Đứng ở chỗ này cảm nhận thì không có cách nào cảm nhận trực tiếp và sâu sắc bằng chiến đấu. - Tô Bạch nói.


- Tôi cứu con trai ông, chuyện này chúng ta có thể không nói đến. Tôi cũng không hy vọng sẽ được báo ân, nhưng tôi bằng lòng cho ông một lời hứa. Hôm nay ông tha cho tôi, sau này tôi sẽ báo đáp ông.


Người đàn ông trung niên giơ tay ra hiệu Tô Bạch đừng nói nữa.


- Tính mạng của tôi là quan trọng nhất.


Đây là câu trả lời của người đàn ông trung niên.


Trong lúc nhất thời, Tô Bạch không biết nên nói gì. Ý trong lời nói này của đối phương giống như hi vọng vừa mới bùng lên đột nhiên bị dập tắt, một chút tia lửa cũng không tìm được.


- Tính mạng của con trai tôi đứng thứ hai. Cậu đã cứu mạng con trai tôi, chỉ cần không phải là tình huống khiến tôi trở thành người chết, tôi sẽ trả ơn cho cậu.


Lời nói của người đàn ông trung niên xoay chuyển.


Tô Bạch cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.


- Lão ca à, nói chuyện đừng ngắt nghỉ như vậy chứ.


Người đàn ông trung niên đặt tay lên mảnh thủy tinh sắp vỡ.


- Tôi muốn hỏi cậu một điều cuối cùng, tại sao lúc đó cậu lại cứu con trai tôi.


Tô Bạch có thể nhìn thấy một chút sốt ruột từ trong đôi mắt người đàn ông trung niên. Bản thân người đàn ông trung niên cũng từng nói, đối với nhân quả ông ta chỉ coi trọng thuật chứ không coi trọng pháp. Đơn giản mà nói, đó cũng là một thứ đồ tốt. Về phần nguyên lý của nó, thật xin lỗi, tôi cũng không dám nghĩ hay đoán, tôi cam tâm tình nguyện làm một kẻ ngốc.


Chẳng qua, nếu đến mức này mà người đàn ông trung niên vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ manh mối nào vậy thì quá bôi nhọ thân phận thính giả có thâm niên của ông ta rồi.


- Tôi không ngại nói chuyện đó với ông, nhưng ông có dám nghe không?- Tô Bạch có vẻ rất thẳng thắn.


Ánh mắt nóng rực của người đàn ông trung niên từ từ nguội lạnh, cuối cùng nặng nề lắc đầu.


- Tôi không dám.


Người bình thường rất khó có thể thừa nhận sự hèn nhát của mình, nhưng trong vấn đề nhân quả, thừa nhận chính mình sợ hãi, thừa nhận chính mình e ngại,


Không hổ thẹn.


Đúng vậy, không xấu hổ,


Không xấu hổ chút nào.


Cho dù là Tô Bạch đi chăng nữa, khi mọi thứ phát triển đến hiện tại, hắn cũng không hề có chút vui mừng hay phấn khích nào cả.


Lúc này đây còn sống được hoàn toàn dựa vào bản thân hắn khi ở Thiên Tân đã tâm huyết dâng trào nên mới đổi được. Chẳng qua Tô Bạch cũng thật sự không dám cho mình nắm giữ được nhân quả. Lúc trước Lan Lâm thân là thính giả cao cấp có thâm niên, cô ta có thể đè ép hai người thính giả Yến Hồi Hồng và Phích Lâu có cùng cấp bậc dưới thân, thậm chí còn có quan hệ không tệ với Lệ Chi, không ngoa khi nói rằng cô ta hào hoa phong nhã, nhưng cái kết của cô ta là gì?


Tô Bạch không thể nào quên được ánh mắt sợ hãi trước khi Lan Lâm tự sát, một người cao cao tại thượng như cô ta cuối cùng lại bị dọa đến chết, còn đáng thương hơn con chuột dưới mương hôi thối.


Người đàn ông trung niên vỗ lên thủy tinh, một miếng thủy tinh trực tiếp vỡ vụn.


- Ông định giết ai?- Tô Bạch hỏi.


Người đàn ông trung niên khẽ cười đáp.


- Tôi đã động tay động chân vào một trong điếu thuốc đưa cho họ, là một thính giả cường hóa về phương diện thích khách, đủ để cho tôi làm ra rất nhiều chuyện rồi.


- Ông đưa khi nào?


Tô Bạch tiếp tục hỏi.


- Trước khi lựa chọn đối thủ là tôi ư?


Người đàn ông trung niên không trả lời vì bóng dáng của ông ta đã biến mất.


Tô Bạch lẳng lặng lơ lửng trong không gian chật hẹp này. Hắn không chạy lung tung, bởi vì không có chỗ mà chạy. Nếu như người đàn ông trung niên kia không thành công giết được một vị thẩm phán, vậy thì hắn vẫn sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh ban đầu. Dù sao, hắn có chạy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi thế giới chuyện xưa này được.


Nên làm hay không nên làm thì hắn đều đã làm hết rồi.


Bây giờ,


Chỉ cần chờ đợi vận mệnh của thẩm phán thôi.


Có lẽ điều này,


Mới là ý nghĩa thực sự của tên thế giới chuyện xưa.


Trong nhà của gia đình lão Phương bây giờ rất náo nhiệt


- Mau, chuyển sang truyền hình vệ tinh Giang Tô, tôi muốn xem Tiết Chi Khiêm.


Mập mạp vừa hét vừa cầm ly bia trên tay.


Lúc này, điều khiển từ xa đã nằm trong tay Gia Thố, Gia Thố khẽ cười, chuyển kênh cho Mập mạp.


Hòa thượng đích thân xuống bếp nấu nướng và bưng lên một bàn thức ăn chay. Thức ăn chay được làm tinh xảo, cộng thêm một ít rượu nhạt tô điểm, trông không kém gì trình độ của những đầu bếp ở khách sạn năm sao.


Trước đó vốn dĩ ba người bọn họ đã bàn bạc xong rồi, sau này sẽ cùng nhau ở trong nhà lão Phương. Dù sao trận pháp trong nhà của Lão Phương bị Mập mạp thay đổi xong thì tương đương với một tòa lâu đài rất tốt, an toàn ở đây là tốt nhất nên không cần phải lo lắng quá mức. Lúc đầu nếu như không phải lão Phương cố ý lừa gạt mấy người Tô Bạch đến đây để đoạt xá, chỉ dựa vào mấy người Tô Bạch, muốn đánh vào trong, đoán chừng cũng không có cách nào.


Tiểu gia hỏa được Cát Tường dẫn theo đến phòng khách, nhìn qua thì có vẻ tiểu gia hỏa không được vui lắm. Cậu nhóc ngồi trên sô pha một mình, không cười cũng không làm phiền ai cả.


Mặc dù Mập mạp đã rất nỗ lực để giúp bầu không khí trở nên tốt hơn nhưng khi cậu nhóc ngồi xuống bên cạnh mình, anh ta cũng tự giác đặt cốc bia xuống bàn, thở dài rồi ngồi xuống.


Tết đến rồi, năm mới cũng đến, thế nhưng ở đây không có không khí Tết của người Hoa.


Hòa Thượng một mình cầm bát ăn chậm rãi, trong khi Gia Thố đang uống trà ở đó. Bọn họ vốn là người xuất gia nên càng thích yên tĩnh hơn.


Ngược lại là Mập mạp thật sự không chịu nổi bầu không khí như thế này, vốn dĩ hôm nay mọi người tụ tập lại cũng là nghĩ sẽ được náo nhiệt một chút. Dù sao sau này mọi người cũng sẽ là hàng xóm của nhau, tuy rằng giữa thính giả với nhau không có tình bạn thực sự nhưng quan hệ giữa mọi người thân thiết hơn thì ai cũng đều có lợi, một vài khoảnh khắc còn biết điểm mấu chốt của nhau, quả thật là có ưu thế rất lớn. Cho dù không có quan hệ lợi ích thì những thính giả có tính cách hợp nhau ở cùng một chỗ cùng là một chuyện thoải mái.


Chỉ là, bầu không khí vẫn không sinh động nổi.


Không phải là bởi vì Hòa Thượng và Gia Thố lãnh đạm, ngược lại Hòa Thượng và Gia Thố là người xuất gia nhưng vẫn hiểu được đạo lý nhập thế tùy tục. Chỉ là, vốn dĩ có bốn người nhưng bây giờ chỉ còn lại ba, ai nấy đều cảm thấy thiếu gì đó.


Chương 636

Bình Luận (0)
Comment