Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 637 - Chương 637 Sự Kiện Vampire Ở Thượng Hải Những Năm 1990 1

Chương 637

Sự Kiện Vampire Ở Thượng Hải Những Năm 1990 1


Cát Tường đang nằm bên cạnh cậu bé, nhìn dáng vẻ bĩu môi rất khó chịu của cậu bé, Cát Tường cũng có chút thương cảm, cái đuôi vô lực đung đưa.


- Ngoan, sau này chú sẽ chăm sóc cho cháu.


Mập Mạp đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu cậu nhóc


- Anh em à, về sau đứa bé này sẽ thay phiên nhau đi cùng chúng ta. Dù sao trên người nó vẫn có đồ đằng chúc phúc của hai người. Bây giờ đoán chừng cha của thằng nhỏ cũng đã ngỏm trong thế giới chuyện xưa rồi, cũng không thể để một con mèo chăm sóc cho đứa nhỏ mãi được.


Hòa Thượng gật đầu đồng ý.


- Đứa nhỏ này có tuệ căn, có thể xuất gia cùng bần tăng.


Lúc này Gia Thố cũng chen vào.


- Xuất gia cũng được, nhưng rốt cuộc là tu luyện ở tông môn nào, cũng có thể bàn bạc một chút.


Hiển nhiên Gia Thố cũng rất thích cậu nhóc. Bọn họ thân bất do kỷ, với thân phận là thính giả, họ không có quá nhiều tự do. Nhưng chính vì họ đã đạt đến trình độ tu luyện của các vị Phật sống trong truyền thuyết Phật giáo nên càng chú ý nhiều hơn đến pháp chế truyền thừa của mình, hy vọng rằng ai đó có thể kế thừa y bát của họ trong thế giới thực sau khi họ ngã xuống.


Lúc trước Tô Bạch ở đó, hơn nữa Tô Bạch lại bảo vệ cậu nhóc rất sít sao, nếu như bọn họ nói muốn để tiểu gia hỏa đi theo mình xuất gia, đoán chừng người làm cha như Tô Bạch sẽ dám phát tác bệnh tâm thần, liều mạng ngay tại chỗ.


Bây giờ Tô Bạch đã không còn, cậu nhóc quả thật không quá thích hợp để sống trong thế tục. Nếu không có sự bảo vệ của Tô Bạch, một linh đồng như cậu nhóc sẽ bị rất nhiều người dòm ngó như báu vật, không chỉ riêng gì những nhà huyền học trong thế giới thực, đoán chừng một số thính giả cũng sẽ không nhịn được mà ra tay.


Mập Mạp nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa sau đó lại nhìn thức ăn chay trên bàn, có chút phiền muộn nói.


- Hòa Thượng, tôi đã sớm nói để tôi gọi thức bên ngoài là được rồi. Anh nấu một bàn đồ ăn chay như vậy, người hiểu rõ thì biết chúng ta đang liên hoan, người không rõ còn cho rằng chúng ta đang lập bàn thờ cúng bái đấy.


- Ồ, bàn thờ cho ai thế?


Một giọng nói từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.


Hòa Thượng, Gia Thố và Mập Mạp giống như gặp ma vậy.


Tiểu gia hỏa lập tức cười ha hả và liên tục vỗ đôi bàn tay non nớt của mình.


- Cha cha… Cha cha


.


Chơi với cậu nhóc một lúc, đợi đến khi cậu nhóc đã hơi mệt thì Tô Bạch trực tiếp bế tiểu gia hỏa về phòng ngủ, nhìn cậu nhóc ngủ say, còn Cát Tường đang nằm ở bên cạnh, lúc này Tô Bạch mới yên tâm rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách.


Lúc này, ở trong phòng khách, Mập Mạp và Gia Thố đã dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn trên bàn, để lại một vài ly trà. Hiển nhiên bọn họ đang đợi Tô Bạch, chỉ là bọn họ cũng biết Tô Bạch rất quan tâm tới cậu nhóc đó, người ta khó khăn lắm mới có thể sống sót ra từ thế giới chuyện xưa trong khi mọi người đều nghĩ là hắn đã chết rồi, đương nhiên là phải ở với con trai mình một lát rồi.


Tô Bạch thuận tay bưng chén trà trên bàn lên, trà là do Hòa Thượng pha. Trình độ pha trà của Hòa Thượng cũng rất tốt nhưng lúc này Tô Bạch lại giống như bò nhai hoa mẫu đơn vậy, coi đây như là một chén trà lạnh được bán ven đường, một hơi là uống cạn chén trà của mình, sau đó lại cầm lấy chén trà của Mập Mạp và Gia Thố uống sạch. Ngày thường các phú hào phải quyên góp rất nhiều tiền nhan đèn mới có cơ hội được uống chén trà thơm do một vị cao tăng chân chính đắc đạo pha cho, vậy mà ở chỗ Tô Bạch, nó lại giống như nước sôi để nguội uống cho hết khát.


Đương nhiên hắn thật sự có chút khát nước.


Mập Mạp xoa ngón tay rồi lại nhìn Tô Bạch một lúc, anh ta lấy một điếu thuốc ra. Thật sự mà nói thì Mập Mạp vẫn còn chưa hoàn hồn, con mẹ nó, sao con hàng này vẫn còn sống sót trở về được chứ?


Trong mắt Mập Mạp thì hành động trước đó của Tô Bạch chẳng khác gì việc mặc bikini nhảy múa trước mặt Diêm Vương, trên cơ bản thì tỷ lệ sống sót là rất thấp. Hơn nữa mặt khác, Mập Mạp cũng biết được một số tin tức, cũng biết được hai người bị “thẩm tra” chung với Tô Bạch là ai. Trên cơ bản thì tội ác cũng không khác mấy so với Tô Bạch. Lần này Phát Thanh Khủng Bố kéo ba người vào cùng một thế giới chuyện xưa, chẳng khác gì với việc “trừ hại cho người dân.”.


Điểm này, Hòa Thượng và Gia Thố cũng đồng ý, họ cũng cảm thấy việc Tô Bạch giết Thiết Tử và Quân Nhi ở Tần Hoàng Đảo là quá mức liều lĩnh và bất chấp, tuy rằng trước đây Tô Bạch cũng thường xuyên phát bệnh tâm thần nhưng đó là trong thế giới chuyện xưa mà thôi. Trong thế giới chuyện xưa thì chỉ cần thấy ai không vừa mắt thì hắn có thể giết, chỉ cần hắn có thể sống sót qua nhiệm vụ thì mọi thứ đều sẽ tốt đẹp, cũng không có gì xảy ra. Nhưng trong thế giới hiện thực thì ràng buộc của Phát Thanh Khủng Bố lại không giống vậy.


Lý do tại sao thế giới hiện thực này vẫn có thể tiếp tục duy trì ổn định, nước Mỹ bên kia vẫn có thể vui mừng phấn khởi tiến hành các cuộc bầu cử tổng thống, Park Geun-Hye ở Hàn Quốc thì vẫn tiếp tục phát triển. Trung Quốc lại liên tục tranh cướp với nhiều nước ở Biển Đông. Mọi thứ đều dựa vào việc Phát Thanh Khủng Bố hạn chế gắt gao thính giả của mình. Nếu không một khi xiềng xích của Phát Thanh Khủng Bố bị lỏng ra, những kẻ được so với thần linh lại mất đi sự ràng buộc thì sẽ giống như Ma Thần một lần nữa tới nhân gian vậy, trật tự của cả thế giới hiện thực cũng sẽ không còn sót lại gì.


Tô Bạch duỗi tay cầm lấy điếu thuốc, châm lửa rồi mạnh mẽ rít một hơi. Trước đó ở trong thế giới chuyện xưa, hắn đã làm một cô hồn dã quỷ trong một thời gian dài, muốn hút thuốc cũng không có thân thể, không có miệng cũng không có phổi mà hút. Nếu đã sống sót khỏi thế giới chuyện xưa thì Phát Thanh Khủng Bố cũng khôi phục cơ thể cho Tô Bạch như cũ, rốt cuộc cũng có thể hút một điếu thuốc tử tế.


- Lần này còn sống trở về, đúng là may mắn.


Nhả ra một hơi khói, Tô Bạch chậm rãi ngồi xuống sô pha.


- Quả thực tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng cậu đã ngỏm ở trong đó. Cậu cũng thấy rồi đấy, hai tăng nhân này đang tranh nhau nhận con trai cậu về làm tiểu hòa thượng.


Mập Mạp nói thật không che giấu gì cả, trên thực tế chuyện này cũng không cần gì phải giấu diếm, giữa những thính giả với nhau cũng không có loại khách sáo kiêng kỵ như dân chúng bình thường. Tất cả bọn họ đều là kiểu người trên đỉnh đầu có một con dao, đâu nhiều lòng vòng như thế, hôm nay cậu chết, ngày mai tôi chết cũng là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.


Chương 637

Bình Luận (0)
Comment