Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 638 - Chương 638 Sự Kiện Vampire Ở Thượng Hải Những Năm 1990 2

Chương 638

Sự Kiện Vampire Ở Thượng Hải Những Năm 1990 2


Tô Bạch kể cho ba người nghe một lần về chuyện xảy ra trong thế giới chuyện xưa lần này, nhưng đoạn liên quan đến nhân quả kia, hắn cũng cố ý nói qua loa, chỉ nói mình cứu được con trai là lính cứu hỏa của thằng cha kia, sau cùng trời xui đất khiến không cẩn thận đập vỡ thủy tinh.


Đương nhiên với tâm tư của tất cả mọi người thì cho dù Tô Bạch không nói tới đoạn này, bọn họ cũng có thể đoán được, ba người này đều là những người thành tinh hết rồi.


Vài ngày trước khi bước vào thế giới chuyện xưa, hắn đã tình cờ cứu được con trai của người ta trong vụ nổ xảy ra tại khu hàng hóa ở Thiên Tân. Sau đó ở vòng cuối cùng trong thế giới chuyện xưa, ngay tại lúc hắn đối mặt với kết cục phải chết lại trùng hợp gặp cha người ta, chuyện này không thể không khiến họ suy nghĩ về hai chữ kia.


Chẳng qua cho dù là Mập Mạp, Hòa Thượng hay Gia Thố đều biết hai chữ đó khủng khiếp như thế nào nên cũng không ai cố tình xoay quanh chủ đề đấy, nhiều nhất chỉ là nói bóng nói gió một chút, bọn họ không kiêng kị sinh tử nhưng đối với hai chữ nhân quả thì lại giữ kín như bưng.


- A Di Đà Phật, lần này cậu thật sự rất may mắn.- Hòa Thượng nhìn Tô Bạch, nghiêm túc nói.


- Nhưng có một số chuyện quá trùng hợp thì sẽ không còn là trùng hợp nữa.


Đây là lời nhắc nhở của Hòa Thượng, so với những thính giả khác thì Hòa Thượng là người hiểu rõ nhất về hai chữ “nhân quả”, bởi vì đạo Phật vốn nói về nhân quả báo ứng, còn Mập Mạp chính là người thừa kế chính thống của Đạo giáo, bởi vì phong cách hành sự và thủ đoạn khác hẳn của anh ta, lại là người tu đạo theo phong cách thoải mái nên suy cho cùng thì tư duy và tổng kết về nhân quả vẫn không thể bằng Hòa Thượng.


Tô Bạch gật đầu.


- Tôi biết.


Lúc này Gia Thố cầm bình nước nóng bên cạnh đổ thêm một ít vào ấm trà trên bàn.


- Trước đây người ta thường nói rằng ông trời ở trên cao, còn những người tín đồ thì nói rằng Chúa là ở trên và Phật ở trên. Nhưng trên đỉnh đầu của chúng ta thực sự là ai, chúng ta làm thính giả đều rõ ràng. Nếu như nó chính là trời thì chúng ta phải sợ hãi và thèm muốn hai chữ đấy, thực ra không phải là ý trời mà là ý của nó.


- Tôi vẫn luôn tò mò, cũng đã gặp một số thính giả thâm niên, thậm chí là những thính giả cao cấp và hầu hết họ đều rất kín tiếng về hai từ này. Tất nhiên cũng có người thực sự trầm mê hai từ này, thế nhưng kết cục của mấy người bọn họ đều khiến tôi không đành lòng nhìn thẳng.


- Mặc dù thính giả không có quyền tự do tuyệt đối nhưng tôi nghĩ họ vẫn nên có tư cách và thân phận mà họ nên có. Kết cục cuối cùng của họ vừa buồn cười nhưng cũng rất đáng thương.


Ánh mắt của Tô Bạch hơi nheo lại, lúc này hắn mới phát hiện ra rằng tư duy và nhận thức về nhân quả của hai người xuất gia là Gia Thố và Hòa Thượng so với người trong cuộc là hắn càng là tiến lên một bước và toàn diện hơn.


Cũng đúng, không chỉ mình bản thân hắn tiến bộ mà cả ba người bọn họ cũng không ngừng tiến bộ, hơn nữa đoán chừng tốc độ không chậm hơn hắn là bao.


- Cho dù như thế nào, nâng cao thực lực tuyệt đối mới là con đường đúng đắn thật sự. - Hòa Thượng nghiêm túc nói: - Hai chữ đó, trước tiên hãy quên đi đã. Bần tăng luôn cảm thấy hai chữ đó như một món mồi nhử dụ người khác cắn câu.


- Này, đừng nhắc tới những chuyện mơ màng như đi trong sương mù đó nữa. Từ khi Đại Bạch sống sót trở về, hai hòa thượng các anh cũng không đùa gì. Haha, lại đây. Chúng ta lấy trà thay rượu nhé. Trước tiên uống cạn chén này rồi sau đó lên giường nằm nghỉ ngơi. Nói thật lòng nhé, tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng, bốn chúng ta có cơ hội sống chung dưới một mái nhà đó cũng là một loại duyên phận.


- Trương Bát Nhất tôi cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Thế nhưng vào lúc này tôi thực sự nghĩ rằng bốn người chúng ta có thể bình an vô sự, sau này nếu không có việc gì làm thì chúng ta có thể nhâm nhi tách trà trong phòng khách, xem TV, nói dóc gì đó, chỉ cần không ai chết là tốt rồi.


Mập Mạp nâng tách trà, Tô Bạch, Hòa Thượng và Gia Thố cũng nâng tách trà lên.


Có lẽ đây là điều ước giản dị nhất trong số các điều ước của thính giả bọn họ.


Lần này Tô Bạch ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh lại không phải là bởi vì lần trước thế giới chuyện xưa tạo ra quá nhiều bóng ma tâm lý cho hắn, cũng không phải bởi vì Tô Bạch còn đang cố chấp suy nghĩ chuyện nhân quả, chỉ là đã làm cô hồn dã quỷ một thời gian nên quen với cảm giác hồn phách lơ lửng rồi, sau khi có thể xác lại cảm thấy không quen lắm, nằm ở trên giường vẫn cảm thấy mình bồng bềnh.


Điều này giống như một người bơi trong nước rồi lên bờ sẽ cảm thấy mình hơi lơ lửng, bởi vì anh ta đã thích nghi với trọng lực trong nước và lực nổi nên sau khi lên bờ cơ thể anh ta không dễ điều chỉnh lại được.


Tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, cuộn tròn trong vòng tay của Tô Bạch, miệng chúm chím trông rất đáng yêu. Khi Tô Bạch không ngủ được thì sẽ nhìn sang phía cậu nhóc, cơn buồn ngủ sẽ tự ập đến và hắn cũng nhắm mắt ngủ một lát.


Cứ ngủ đứt quãng như vậy, khi Tô Bạch tỉnh lại cũng đã gần mười giờ sáng, có lẽ cậu nhóc đã được Cát Tường đưa ra phòng khách hoặc ra sân chơi.


Tô Bạch chậm rãi đứng dậy rời khỏi phòng ngủ đi vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong bèn lấy điện thoại di động ra xem thử lại phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ của Sở Triệu. Hơn nữa, các cuộc gọi đều được thực hiện cách đây hai ngày, đêm qua cũng có nhưng Tô Bạch đã quen với việc đặt điện thoại ở chế độ im lặng, đồng thời hai ngày trước hắn vẫn còn ở trong thế giới chuyện xưa, hôm qua hắn quay về thì nói chuyện tán gẫu với đám người Mập Mạp và Hòa Thượng rồi lên giường nghỉ ngơi luôn, đúng là không chú ý tới điện thoại.


Tô Bạch cũng không gọi lại, chỉ nhanh chóng tắm rồi đi tới phòng khách. Tới nơi thì thấy Mập Mạp đang nằm trên sô pha nghịch điện thoại di động.


- Đại Bạch, tối hôm qua cậu đi ra ngoài xả hơi sao?- Mập Mạp đột nhiên hỏi.


Tô Bạch không hiểu gì cả, hỏi lại.


- Làm sao vậy?


- Ý tôi là có phải thế giới chuyện xưa lần này khiến cậu cảm thấy áp lực quá nhiều nên tối hôm qua mới một mình ra ngoài thư giãn, giảm bớt áp lực không?


- Không phải, tối hôm qua tôi ở trong phòng ngủ.- Tô Bạch đáp.


- Ồ, thật kỳ lạ. - Mập Mạp nói đồng thời đưa điện thoại di động của mình cho Tô Bạch. Đây là app của diễn đàn thính giả, có hai bài đăng mới trên mục Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải với tiêu đề:


- Người anh em cường hóa Vampire nào mà dữ tợn như vậy, không sợ bị Phát Thanh Khủng Bố trừng phạt sao?


- Tôi biết ID của bài đăng này. Đó là một bác sĩ pháp y ở Thượng Hải.


Mập Mạp giúp Tô Bạch mở bài đăng này. Như anh ta nói, bên trong có rất nhiều hình ảnh dã man.


Đó là từng bộ thi thể đã bị rút hết máu, vị trí mà những cái xác này được tìm thấy lần đầu tiên hoặc là trong một thùng rác kín đáo trên đường phố, hoặc là sống một mình trong nhà.


- Đại Bạch, thật sự không phải cậu làm ư?


Bây giờ Mập Mạp thật sự có chút không tin, ở Tần Hoàng Đảo mà Tô Bạch còn dám giết Thiết Tử và Quân Nhi thì ai mà biết có phải hắn đã phá hoại quy tắc đến nghiện rồi mò mẫm lén lút ra ngoài để hút máu tươi phóng túng một chút hay không?


Đây là sự kiện siêu nhiên được nhiều người biết đến, nếu quan tâm bạn có thể tìm kiếm “Vampire Thượng Hải những năm 90”.


Chương 638

Bình Luận (0)
Comment