Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 640 - Chương 640 Tìm Mòn Gót Giày Mà Không Thấy 2

Chương 640

Tìm Mòn Gót Giày Mà Không Thấy 2


Tô Bạch không quan tâm đến vấn đề này cho lắm, nhưng sau khi nghĩ đến Sở Triệu liên tục gọi cho mình, đoán chừng anh ta cũng nghĩ giống như mập mạp lúc đầu vậy, cho rằng hắn không có chuyện gì làm, chạy ra ngoài giết người hút máu làm một bữa ăn ngon.


- Thật đúng là ngu ngốc.


Tô Bạch mắng một tiếng, cũng lười gọi điện thoại lại cho Sở Triệu, trong lòng Tô Bạch thì tên Sở Triệu kia đã không còn quan hệ gì với mình nữa.


Tiểu gia hỏa đang chơi cầu trượt với Cát Tường trong sân. Một số đồ chơi và vật dụng trong sân đều là do Mập Mạp mua cho thằng bé trong hai ngày Tô Bạch không có ở đây. Có vẻ như Mập Mạp khá để ý đến cậu bé, đoán chừng anh ta chính là có ý tứ muốn bù đắp thua thiệt.


Tô Bạch thả cơ thể mình xuống ghế sô pha, bên ngoài nắng chói chang, một mình nhàn nhã nằm trên sô pha cũng là một thú vui hiếm có đối với hắn lúc này.


Chẳng qua khoảng thời gian hưởng thụ này lại vô cùng ngắn ngủi. Điện thoại di động của Tô Bạch lại vang lên, hắn nhìn lướt qua, là cuộc gọi WeChat của Huân Nhi.


Hắn cầm điện thoại lên nghe máy.


- Alo.- Tô Bạch uể oải đáp lại.


- Tô Bạch, bây giờ anh đang ở đâu? Em đến văn phòng của anh mấy lần mà thấy không thấy anh ở đó, con của anh cũng không có ở đấy. Có phải anh đã chuyển nhà rồi không?


- Ừm, tôi đã chuyển đi, có chuyện gì vậy?


- Không có gì, em chỉ muốn hỏi anh chút chuyện?


- Ừ, được.


Tô Bạch không nói cho Huân Nhi biết bây giờ hắn đang ở đâu, Huân Nhi cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt từ giọng nói của Tô Bạch.


Thật ra thì đây cũng là một biểu hiện ích kỷ của Tô Bạch, hắn cảm thấy bây giờ bản thân đang ở đây rất tốt. Có đám người Mập Mạp, Hòa Thượng làm bạn cùng phòng, mọi người sống chung với nhau rất thoải mái. Vậy nên hắn không hề muốn nói cho Huân Nhi hay Sở Triệu biết vị trí của mình. Tuy rằng quan hệ của mình và Huân Nhi tốt hơn với Sở Triệu, nhưng Tô Bạch vẫn lờ mờ cảm thấy thực lực của hắn và Huân Nhi có một khoảng cách rất lớn, cũng không phải Tô Bạch cảm thấy địa vị song phương chênh lệch, cho nên Huân Nhi qua lại với chính mình là một loại trèo cao, mà là bởi vì Tô Bạch cảm thấy, chính bởi vì thực lực địa vị của song phương chênh lệch quá xa, Huân Nhi qua lại quá mật thiết với mình, có thể sẽ phải nhận một số trừng phạt.


Cô ta nhận được bao nhiêu lợi ích từ hắn thì Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ tăng độ khó của thế giới chuyện xưa lên tương ứng để đạt được sự cân bằng, nếu không những thính giả cấp cao đó hoàn toàn có thể tự mình nuôi một đội quân riêng.


Mà Tô Bạch cảm thấy, sở dĩ một Hải thiếu gia có bắp đùi như Lệ Chi để dựa dẫm, nhưng vẫn bị chính mình vượt qua, trong đó cũng có một phần nguyên nhân là phương diện này. Nếu như có thể, Lệ Chi không thể nào không giúp Hải thiếu gia tăng thực lực lên.


Còn về việc trong lòng Huân Nhi sẽ nghĩ như thế nào thì Tô Bạch cũng không thèm quan tâm, hắn không phải là loại người có tính cách nhu nhược mềm yếu đó.


Tô Bạch đứng dậy đi vào bếp để chuẩn bị xào vài món ăn. Hòa Thượng và Gia Thố đã đi ra ngoài, có lẽ buổi trưa bọn họ sẽ không trở lại ăn cơm nên Tô Bạch cũng nấu ít đi. Cát Tường không ăn đồ của loài người nên cũng chỉ có mình hắn và tiểu gia hỏa ăn thôi.


Hai bát canh trứng có thả rong biển xào nhỏ, sau khi bưng ra, Tô Bạch bế cậu bé đi về từ cầu trượt rồi hai cha con thong thả ăn trưa, sau đó ra sân phơi nắng.


Trên trời có vài con diều đang bay lượn, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh trong trẻo, cậu nhóc chỉ tay lên những cánh diều trên trời với vẻ rất vui thích.


Tô Bạch biết về con diều này, đó là loại diều còi nổi tiếng ở Nam Thông. Khi thả lên bầu trời, chiếc còi bị không khí thổi vào sẽ phát ra âm thanh giòn giã.


Thấy tiểu gia hỏa thích xem như vậy, Tô Bạch bế cậu bé ra khỏi cổng, định đi ra ngoài để xem một chút. Cát Tường thấy Tô Bạch dẫn theo cậu bé, cũng lập tức quay về trong nhà, đoán chừng lại muốn đi thưởng thức bức tranh kia.


Khi ra khỏi cửa, tiểu gia hỏa càng thêm không ngừng khua tay, cái đầu nhỏ cũng ngẩng lên cao, rất vui khi nhìn những cánh diều bay lượn trên bầu trời.


- Ngoan, ngày mai cha mua cho con mấy con diều rồi chúng ta cùng nhau chơi nhé.


Hiển nhiên, sự cưng chiều mà Tô Bạch dành cho cậu bé không cần nói nhiều.


Lúc này Tô Bạch ôm tiểu gia hỏa đang đứng trên con đường bên ngoài nhà Lão Phương. Hai bên đường có bãi đất trống, tầm nhìn rất rộng, nhóm người thả diều kia cũng đều tụ tập ở đó.


Một chiếc xe minibus chạy với tốc độ cao vụt qua, Tô Bạch cố ý nhường đường.


Chẳng qua, khi chiếc xe minibus đi ngang qua Tô Bạch, bỗng nhiên lông mày hắn chợt nhíu lại.


Mùi máu tươi!


Mùi máu tươi còn mới!


Đối với một Vampire mà nói, bạn có thể không phân biệt được các loại ngũ cốc, có thể không biết dầu, muối, nước tương và nước giấm, có thể mù màu, hay là một kẻ ngốc mù đường nhưng chắc chắn sẽ không thể thay đổi được độ nhạy cảm của một Vampire với máu.


Tô Bạch lập tức nhìn sang, đúng lúc chỗ ghế lái của chiếc xe ngang tầm với Tô Bạch.


Trên ghế lái có một người đàn ông mặc quần bò đội mũ đang lái xe. Gã ta không hề chú ý thấy ở bên lề đường có một người đi bộ trẻ tuổi đang bế một đứa trẻ đi ra ngoài.


Nhưng Tô Bạch lại thấy rất rõ, trên khóe miệng của người đàn ông này vẫn còn lưu lại một ít máu!


Mập Mạp cưỡi con xe điện nhỏ của mình đi khắp nơi vào buổi trưa để tìm Vampire kia, nếu biết Tô Bạch chỉ ôm cậu nhóc rồi đi quanh cửa nhà là có thể gặp được người mà mình muốn tìm, đoán chừng anh ta sẽ phiền muộn đến mức ói máu.


Tốc độ của chiếc xe kia rất nhanh nên cuốn rất nhiều bụi bẩn khiến Tô Bạch híp chặt hai mắt lại, hai tay tiếp tục bế lấy đứa bé nhưng cả người đã bắt đầu đứng dậy rồi di chuyển rất nhanh, tốc độ cũng không thua gì xe minibus, thậm chí còn bắt kịp.


Chuyện này cũng là do Tô Bạch lo lắng cho làn da mịn màng của tiểu gia hỏa không chịu nổi áp lực do chạy quá nhanh, cho nên cố gắng chạy chậm lại.


Cho dù như thế nào thì trước đó Tô Bạch cũng không có hứng thú với tên Vampire này lắm, trong lòng hắn thì cậu nhóc mới là thứ quan trọng nhất.


Thông qua kính chiếu hậu, hình như người thanh niên mặc quần bò kia đã nhìn thấy phía sau có người đuổi tới, lúc này lập tức giẫm mạnh lên chân ga, xem ra anh ta dự định hoàn toàn bỏ lại Tô Bạch ở sau.


Chương 640

Bình Luận (0)
Comment