Chương 641
Niềm Vui Bất Ngờ 1
Hành động này của đối phương khiến Tô Bạch cảm thấy có chút thú vị, người bình thường sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy một người có thể đuổi kịp một chiếc xe đang phóng bằng tốc độ của mình, nhưng anh chàng này lại đạp ga rất dứt khoát.
Cậu nhóc “cười ha ha” trong vòng tay của Tô Bạch, có vẻ như tiểu gia hỏa rất thích cảm giác chạy theo này. Tô Bạch cúi đầu nhìn cậu nhóc, thấy cậu nhóc cũng không cảm thấy khó chịu khi hắn chạy với tốc độ này, có lẽ bản thân hắn đã quá coi tiểu gia hỏa là một đứa trẻ bình thường, dù sao tiểu gia hỏa cũng là một nhóc con hấp thụ linh khí trời đất rồi được sinh ra từ trong bụng một con yêu lớn của Hồ Tộc, sao có thể yếu đuối như vậy được chứ, ngay từ ngày đầu tiên ra đời đã bị hắn ném vào trong chum nước tự mình chơi đùa, càng đừng nói đến trên người tiểu gia hỏa còn được hai cao tăng là Gia Thố và Hòa Thượng chúc phúc.
Được rồi,
Cậu tăng tốc đúng không?
Vậy thì chúng ta chơi đùa một chút.
Tô Bạch đạp chân sau xuống đất, mặt đường bị hắn đạp tạo thành một cái hố nhỏ. Cả người phóng ra như đạn đại bác, ngay cả trong chiến đấu Tô Bạch cũng thường dùng phương thức bạo phát nhanh chóng này, đây chính là nhờ vào thể lực mà chiếm ưu thế!
Trong nháy mắt, Tô Bạch đi đến bên cạnh cửa xe, duỗi tay ra trực tiếp kéo cửa xuống sau đó hắn ngồi vào trong.
Người đàn ông mặc quần bò hơi ngạc nhiên, một thanh niên ôm một đứa trẻ rồi dùng phương thức thô bạo để ngồi lên vị trí ghế phụ của gã, cuối cùng gã cũng gấp gáp đạp phanh.
Kít kít...
Chiếc xe phát ra một âm thanh chói tai và dừng lại bên đường.
Người đàn ông mặc quần bò thở hổn hển, cúi đầu xuống, thỉnh thoảng khóe mắt lại đảo về phía Tô Bạch.
- Nhìn qua cũng không phải kẻ ngốc.
Tô Bạch vừa nói vừa trêu ghẹo cậu nhóc trong ngực như đang tán gẫu việc nhà, chỉ là bối cảnh thì khá kỳ dị. Trên ghế sau của chiếc xe minibus này có hai thi thể nữ đang nằm. Tình trạng chết khá thảm, một người đã bị hút máu, người còn lại thì chưa.
Cũng may tiểu gia hỏa đang được bế trong vòng tay của Tô Bạch nên không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra phía sau mình. Chẳng qua Tô Bạch cảm thấy ngay cả yêu huyệt, tiểu gia hỏa cũng dám tự mình bò vào, đoán chừng cậu nhóc sẽ không sợ những trường hợp đẫm máu thế này, nhưng dù sao thì hắn vẫn là một người cha, cũng phải có chút dáng vẻ trông con.
Hai chiếc răng nanh lộ ra từ khóe miệng của người đàn ông mặc quần bò, lúc này đôi mắt gã cũng hơi đỏ và hơi thở cũng trở nên ồ ồ hơn rất nhiều.
Tay gã hơi run cứ như đang đấu tranh tâm lý dữ dội vậy.
Chẳng qua cuối cùng thì bản tính hung ác bắt đầu chiếm ưu thế, ánh mắt bị thay thế bởi màu đỏ thẫm, một bàn tay lập tức chộp về phía Tô Bạch, một tay khác thì hướng về tiểu gia hỏa trong ngực Tô Bạch.
Xem ra,
Gã ta cũng không thực sự mất trí.
Tô Bạch híp mắt lại, tên Vampire này dám làm càng trước mặt hắn, thật đúng là có chút cảm giác múa rìu qua mắt thợ.
Lúc này hơi thở toàn thân Tô Bạch đột nhiên thay đổi, cả người lập tức chuyển sang trạng thái Vampire, một loại hơi thở Vampire cao quý lộ ra.
- Á…?
Người đàn ông mặc quần bò kêu lên, hai bàn tay vốn dĩ đã nắm lấy Tô Bạch, lúc này lại cứng đờ. Một cảm giác huyết thống sâu xa khiến gã cảm thấy rất khó chịu, sâu trong lòng gã không khỏi dâng lên một cảm giác muốn tôn thờ.
Cổ họng người đàn ông không ngừng phát ra những âm thanh khàn khàn, không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng, vẫn là không cam lòng. Nhưng khi một Vampire bình thường đối mặt với Vampire cao cấp thì giống như gặp phải thiên địch của mình, cho dù trong lòng có điên cuồng cỡ nào đi nữa nhưng bản năng vẫn buộc gã phải quỳ xuống trước mặt Tô Bạch trong buồng lái chật hẹp.
Tiểu gia hỏa tròn xoe mắt nhìn dáng vẻ lúc này của Tô Bạch, trái lại cậu nhóc cảm thấy rất vui vẻ, cho dù cha già của mình đã đổi sang một loại trạng thái, khí chất cũng thay đổi rất lớn, nhưng cậu nhóc vẫn không chút nào quan tâm, vẫn thân mật nằm lại trong vòng tay Tô Bạch, chỉ là hình như đã buồn ngủ nên ngáp một cái.
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra gọi cho Mập Mạp.
- Alo.
Mập Mạp trả lời điện thoại, hình như anh ta đang ở ven đường nên âm thanh có vẻ rất lớn, xung quanh toàn là tiếng xe cộ.
- Người mà anh muốn tìm đang ở bên chỗ tôi.
- Con mẹ nó, Đại Bạch, chẳng phải cậu nói là không có hứng thú nữa sao, cậu là đồ nói một đằng, làm một nẻo. - Mập Mạp có vẻ rất khó chịu.
- Hắn ta ở ngay trước cửa nhà. - Tô Bạch có chút không nói nên lời, người ta đi ngang qua cửa nhà hắn? Nếu như Tô Bạch mặc kệ thì đúng là không còn gì để nói.
- Mẹ kiếp, còn có chuyện tốt như vậy sao?- Mập Mạp kêu một tiếng.
- Vậy được rồi, cậu giúp tôi canh chừng gã ta, tôi lập tức trở về.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bạch nhìn thằng cha đang quỳ dưới chân mình, hắn có thể cảm nhận được hơi thở Vampire trên người đối phương rất hỗn tạp, không tinh khiết chút nào, có chút giống như đồ uống pha nước. Mặc dù có một chút hương vị nhưng chắc chắn không phải là một hương vị chính hãng.
Vai của đối phương không ngừng run rẩy, dường như gã chưa từng từ bỏ phản kháng.
Tô Bạch quay đầu nhìn về phía ghế sau, có hai thi thể nữ, một trong số đó có vẻ là học sinh cấp ba, người còn lại hẳn là thành phần tri thức trong thành phố.
Thật đúng là.
Lạm sát người vô tội.
Tô Bạch lắc đầu, vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến hắn nhưng sau khi hai thi thể kia xuất hiện thì đã cùng hắn sinh ra một chút quan hệ. Đợi Mập Mạp trở về, mặc kệ mục đích của Mập Mạp là gì thì vẫn phải giải quyết sạch sẽ tên này. Nếu như cuối cùng gã được thả đi rồi tiếp tục hoành hành, thì nhân quả của những người bị gã giết sẽ được tính hết lên đầu của Tô Bạch.
Nếu hắn đã thấy gã, gã đầu hàng dưới chân Tô Bạch rồi mà Tô Bạch lại để cho gã tiếp tục ra tay giết người, mặc dù những cái chết ấy không phải do hắn trực tiếp gây ra, thế nhưng tôi không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì tôi mà chết thì chắc chắn là Phát Thanh Khủng Bố vẫn tính nhân quả lên đầu Tô Bạch mà thôi.
Cậu nhóc đã buồn ngủ nhưng Tô Bạch không muốn mang người này đến nhà Lão Phương nên cứ ngồi đợi Mập Mạp ở đây.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Mập Mạp vẫn chưa trở lại. Mà hơi thở của người đàn ông mặc quần bò này cũng đã dần nhạt đi, răng nanh cũng biến mất. Đầu tiên là cả người loạng choạng rồi cuối cùng dựa vào trên ghế mà ngất đi.