Chương 642
Niềm Vui Bất Ngờ 2
Đây là phản ứng sau khi Tô Bạch phóng ra hơi thở Vampire, ép hơi thở Vampire trong cơ thể gã cũng phải sôi trào lên để đáp lại. Tô Bạch ngồi bất động ở nơi đó, dùng phương thức đơn giản này để “ép khô” hắn.
Hết cách rồi, khoảng cách chênh lệch giữa hai bên quả thực quá lớn.
Trong tầm mắt của hắn xuất hiện một chiếc xe Audi màu đen. Chiếc xe Audi dừng ở bên đường, người trên xe còn chưa xuống nhưng Tô Bạch đã cảm giác được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ trong xe Audi.
Ồ,
Có người theo dõi hắn ư?
Một tay của Tô Bạch tiếp tục ôm lấy cậu nhóc đang ngủ say, tay kia vươn ra kéo tay áo của người đàn ông mặc quần bò. Quả nhiên Tô Bạch nhìn thấy một hình xăm laze trên cổ tay của gã. Đồng thời bên trong cổ tay còn có một thiết bị tương tự như một bộ truyền tín hiệu được khắc vào.
- Nội dung cốt truyện thật cũ rích, thế mà còn là nhân tạo.
Chẳng trách dưới cái nhìn của hắn thì hơi thở của Vampire này lại hỗn tạp như vậy, hóa ra đúng là hàng nhân tạo phương Tây.
Vừa nghĩ đến nhân tạo, Tô Bạch tự nhiên nghĩ ra một loạt phim với Resident Evil làm đại biểu. Mặc dù những phim này độc đáo về phong cách và hình thức thể hiện nhưng lý do khiến chúng trở nên phổ biến suy cho cùng thì đó là vì con người luôn kích động và hứng thú với việc khai thác tiềm lực của bản thân.
Chẳng qua sự tồn tại của Phát Thanh Khủng Bố là bí mật chỉ có thính giả mới biết, cho dù Phát Thanh Khủng Bố có “tạo ra” những tồn tại sánh ngang với “thần thánh” thì công chúng và chính phủ trong thế giới hiện thực cũng không hề hay biết. Lúc trước sở dĩ Sở Triệu hiểu lầm Tô Bạch cũng là vì Tô Bạch không thể giải thích được chuyện liên quan đến Phát Thanh Khủng Bố. Phát Thanh Khủng Bố hay những chuyện liên quan đến Phát Thanh Khủng Bố, cho dù đó là ngôn ngữ, chữ viết hay bất kỳ cách ghi lại nào, thậm chí là ký ức đều sẽ bị Phát Thanh Khủng Bố xóa đi.
Năm đó không biết là vì lý do gì Lệ Chi đi đến Anh phá hủy một thành phố nhỏ, đối với sự việc lớn như vậy mà Phát Thanh Khủng Bố vẫn có thể xóa một cách sạch sẽ không để lại dấu vết.
Vì vậy cho dù mọi thính giả sống trong xã hội này, nhưng cho dù là cơ quan nghiên cứu khoa học, hay là chính phủ của một quốc gia lớn thì họ vẫn không từ bỏ việc nghiên cứu và khao khát “con người nhân tạo”.
Ngay tại lúc Tô Bạch cảm thấy đây quả thật là cốt truyện cũ rích tới cực điểm thì một chiếc xe máy màu đen đã phi nước đại ra từ phía bên kia đường. Đó không phải là Mập Mạp vì Mập Mập chỉ đi một chiếc xe điện mà thôi. Khi chiếc xe máy đó tiến sát tới gần chiếc Audi thì người đàn ông trên xe máy đã nhảy thẳng xuống rồi dùng tay đấm vỡ kính cửa sổ, sau đó lao vào chiếc Audi, mọi việc diễn ra một cách mây bay nước chảy.
Ngay sau đó, Tô Bạch có thể thấy trực tiếp một lớp huyết tương dày đặc trên cửa kính xe Audi dưới góc nhìn của mình.
Cửa xe Audi nhanh chóng được mở ra, người đàn ông kia bước ra ngoài.
Anh ta đi giày da đen và đeo kính râm đen, toàn bộ cơ thể anh ta được che dưới chiếc áo khoác đen.
Anh ta cũng không phải thính giả bởi vì khí tức năng lượng trên người anh ta rất yếu, cùng lắm chỉ có thể là người thường chăm chỉ luyện tập.
Nhưng mà, khi anh ta xuất hiện trong tầm nhìn của Tô Bạch thì hơi thở của Tô Bạch đột nhiên tăng tốc.
Không phải vì điều gì khác, chỉ đơn giản bởi vì Tô Bạch nhận thức được khí tức của Vampire cao cấp trong người bình thường này, hơn nữa về chất lượng nó còn cao hơn cả huyết thống Vampire mà Tô Bạch hiện có!
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng người đàn ông trước mặt không có sức lực gì cả nhưng Tô Bạch lại cảm nhận được huyết thống thuần khiết hơn cả mình từ anh ta.
Một người bình thường mang huyết thống của Vampire cao cấp ư?
Trong tiềm thức Tô Bạch nhớ đến người đàn ông tên Lâm Chu kia, Lâm Chu dùng thân phận sáp thi để tới gần Tô Bạch, nhưng sau cùng lại lộ ra thân phận thận của mình, nếu không phải Tô Bạch sớm đã đề phòng, có lẽ người cười cuối cùng ở bình đài dưới đáy biển sâu chính là Lâm Chu.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Tô Bạch cũng không sợ hãi mà chỉ là ngã một lần nên khôn hơn, chẳng qua loại dị cơ thể của đối phương vẫn khiến Tô Bạch có chút không đoán ra được rõ ràng.
Đối phương tháo kính râm xuống, đây là một thanh niên nhìn rất tuấn tú, thậm chí có vẻ hơi gầy. Chỉ dựa vào gương mặt để phán đoán, có lẽ anh ta khoảng chừng hai mươi tuổi, thế nhưng trên người đối phương lại toát ra một cảm giác tang thương và đôi mắt sâu thăm thẳm, đây tuyệt đối không phải là thứ mà một chàng trai tuổi đôi mươi có được.
Thậm chí Tô Bạch còn có một loại ảo giác, người đàn ông ở trước mặt mình không phải một người trẻ tuổi, mà chính là một lão giả hỏa không biết bao nhiêu tuổi.
Lại là Lâm Chu thứ hai ư?
Lúc đối mặt với Lâm Chu, Lâm Chu cũng thể hiện ra một hơi thở tang thương theo năm tháng. Sau đó sự thật chứng minh, đó chỉ là do diễn xuất tốt của vị quản lý diễn đàn kia mà thôi, hơn nữa thông qua rất nhiều chi tiết và bố cục từ chỗ Lưu Phúc Toàn và Dĩnh Oánh Nhi biết được, những điều đó ảnh hưởng rất lớn với người có liên quan.
Thế nhưng người thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt không nói gì, cũng không làm gì, lại khiến Tô Bạch cảm giác rất lớn tuổi.
Người thanh niên chỉ tay về phía Tô Bạch và ra hiệu cho Tô Bạch xuống xe.
Đây không phải là sự kiêu ngạo, mà là một cách thể hiện rất thẳng thắn, tương tự như… Không quen giao tiếp.
Tô Bạch mỉm cười, bế tiểu gia hỏa đã bắt đầu ngáy o o xuống xe.
Ánh mắt của người thanh niên lướt qua thằng bé, dường như anh ta có vẻ hơi bối rối không hiểu, một Tô Bạch bế theo một đứa nhỏ, sao lại xuất hiện ở trong trường hợp này.
Còn Tô Bạch thì ý thức được sát ý của đối phương vốn đặt ở trên người mình đã tiêu tan vì nhìn thấy cậu nhóc hắn đang bế trên tay.
Ồ,
Người làm cha như hắn thế mà lại được dính ánh sáng của con trai.