Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 651 - Chương 651 Cách Xa Ông Đây 2

Chương 651

Cách Xa Ông Đây 2


Mập Mạp lắng nghe, sau đó dần trầm ngâm.


Đúng vậy, một người thực sự sống lâu trăm năm không già, từng trải qua chiến tranh chống Nhật, nội chiến và nhiều biến cố lớn sau đó. Nếu tùy tiện kinh doanh thì cũng có thể lôi kéo tạo thành một thế lực cho mình. Hơn nữa Ninh Thành cũng không phải là tuýp người thích yên tĩnh. Mập Mạp đã tận mắt chứng kiến, tuy rằng trang trí nhà của anh ta bây giờ trông rất cũ rích, nhưng giá cả chắc chắn là không rẻ.


Quân phục là đồ giả nhưng một số đồ đạc, thậm chí cả đường viền bậc thang nhỏ đều là vàng ròng bạc trắng hàng thật giá thật, đại khái là căn phòng được trang trí ít nhất cũng phải năm triệu tệ.


Và đây chỉ là nơi ở đã được sắp xếp vội được vài ngày trước khi Ninh Thành quyết định về nước. Trong mắt Mập Mạp, trình độ giàu có của Ninh Thành ước chừng có thể sánh ngang với Tô Bạch trước kia khi chưa tán tài.


Một người như vậy dù sao cũng biết mình sẽ không sống được bao lâu, lấy tất cả những thứ mình kinh doanh để khai thông hoàn cảnh, đặt một quả pháo lớn dưới Tử Kim Sơn cũng không phải là một việc khó, chỉ cần lên kế hoạch cụ thể là được.


- Vậy anh ta không sợ đánh bom viện nghiên cứu dưới lòng đất một cách tùy tiện như vậy sẽ có loại vi rút khí độc nào đấy rò rỉ ra ngoài ư?


Tô Bạch cười nhìn Mập Mạp: - Mập Mạp, nói thật anh vẫn coi suy nghĩ của anh ta như người thường sao?


Mập Mạp im lặng một lúc rồi lắc đầu.


- Cả một gia đình chết thảm, sống qua trăm năm, không có con cái, hết lần này đến lần khác uống máu người, biết mình sẽ không sống được bao lâu, người như vậy còn có thể coi mình là người thường sao?


- Trong đáy lòng anh ta cũng sẽ không có suy nghĩ về người vô tội gì đó.


Ninh Thành là một kẻ cố chấp, thậm chí ở một số khía cạnh có chút giống với Tô Bạch.


Sống chết của người khác thì có liên quan gì đến anh ta đâu?


- Chúng ta cũng sẽ chuẩn bị đến Tử Kim Sơn ư?


- Tuy Nam Kinh cách Thượng Hải rất gần nhưng trong lòng tôi vẫn có chút không chắc chắn, rốt cuộc bài học của Lâm Chu vẫn còn đó. Nếu đó là một cái bẫy chết tiệt thì sao?


Tất nhiên Tô Bạch biết rõ tâm tư của Mập Mạp, Mập Mạp không phải là người nhát gan hay không chịu nổi như vậy, những gì anh ta thể hiện trước đây thực chất chỉ là tấm lót đường để anh ta không phải đến Tử Kim Sơn.


Bởi vì Mập Mạp biết rằng có thể có hoặc không có gì trong viện nghiên cứu kia, có trời mới biết trước khi người Nhật niêm phong nó có quét sạch, đóng gói mang đi hết chưa?


Lùi lại vạn bước mà nói, cho dù thật sự có đồ tốt cũng là liên quan đến Vampire, Tô Bạch là Vampire nên có thể trục lợi, đạo sĩ như anh ta thì có ích lợi gì chứ?


Ngoài ra lần trước Mập Mạp đã đến Tần Hoàng Đảo với Tô Bạch, Tô Bạch cũng đã nợ anh ta một ân tình lớn, trước khi ân tình được thực hiện thì Mập Mạp thực sự không có ý định tiếp tục tung hoành với Tô Bạch.


Anh em với nhau còn phải tính toán, huống chi là thính giả. Trong mắt Mập Mạp, anh ta không thể luôn nỗ lực giúp Tô Bạch đúng không? Anh ta cũng đâu phải tiểu đệ của hắn.


Chẳng qua ngay lúc Tô Bạch còn chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên phanh gấp, chiếc xe vừa khởi động cũng đột ngột dừng lại.


Hai tay Tô Bạch cầm vô lăng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Mập Mạp bên cạnh cũng đột nhiên nắm lấy quần áo trên ngực, hô hấp cũng trở nên khó khăn.


“Quý thính giả thân mến,


Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ hiện thực…”


- Cách xa ông đây…


Mập Mạp mắng một câu, anh ta thực sự muốn khóc.


Nam Kinh không xa Thượng Hải, đi đường sắt cao tốc chỉ mất chưa đầy hai giờ. Điều khiến Mập Mạp ngạc nhiên là, Ninh Thành thế mà không có xe riêng nào đưa đón mà thay vào đó họ chọn loại hình công cộng là xe buýt. Dáng vẻ này chẳng giống thằng cha chuẩn bị cho lăng mộ của Trung Sơn tiên sinh nằm dưới Tử Kim Sơn một quả bom nào cả, Mập Mạp thực sự không thể nhìn thấu anh ta. Mặc dù Mập Mạp nổi tiếng là biết làm người, trong giới thính giả, anh ta được coi là "đóa hoa giao tiếp".


(Đóa hoa giao tiếp: Từ lóng chỉ vip hàng công sở, nôm na là gái.)


Có lẽ chỉ có người giàu mới thực sự hiểu được tâm tư của người giàu.


Lúc này Mập Mạp không khỏi nhìn Tô Bạch đang ngồi bên cạnh.


Mập Mạp tự gia nhân tri đạo tự gia sự, thính giả trong vòng giao tiếp với nhau một cách rất “trong sáng”, nhìn thực lực, nhìn lợi ích, nguyên thủy thuần khiết đến mức không nhiễm một chút bụi bẩn nào. Giống như phiên chợ trong xã hội nô lệ, nơi nào nhiều quanh co khúc khuỷu như thế, nếu như không thể công khai trao đổi thì nghĩ cách hố chết chủ nhân của nó, sau đó cướp đồ về.


(Tự gia nhân tri đạo tự gia sự: người trong nhà ắt hẳn biết việc nhà mình- đại ý cái gì của mình thì mình hiểu rõ.)


Trước khi trở thành thính giả, Mập Mạp thực chất là một ông chủ siêu thị nhỏ, ngày thường anh ta thường kiêm luôn chức đạo sĩ lo liệu việc tang lễ trong thôn, có một cuộc sống khá giả nhưng có bắn đại bác cũng không dính dáng gì đến giới thượng lưu.


Vì vậy có lẽ thật sự có chút tâm tư thuộc về thổ hào mà chính mình – một kẻ điểu ti không thể lý giải nổi.


Phát hiện Mập Mạp đang nhìn mình, Tô Bạch khép tờ báo trong tay.


- Chuyện gì thế?


Mập Mạp lắc đầu, hạ ghế rồi nằm xuống nhưng chỉ sau hai phút im lặng, Mập Mạp lại lên tiếng:


- Đại Bạch, cậu nói xem. Nếu đám người Nhật kia thực sự để lại thứ gì đó bên trong, thì những người như chúng ta cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể so sánh được với quân đội phòng dịch và vũ khí sinh hóa. Nếu thật sự vì chúng ta mà bên trong đấy quả thật có thứ gì đó bị rò rỉ ra ngoài, khuếch tán và hại chết người, thì những nhân quả đó cũng sẽ tính hết lên đầu chúng ta.


- Đây là một nhiệm vụ hiện thực.-Tô Bạch nhắc nhở.


- Phát Thanh Khủng Bố để chúng ta giải quyết những nguy cơ tiềm ẩn trong phòng thí nghiệm. Từ đáp án nói đến vấn đề, nói rõ trong phòng nghiên cứu kia chắc chắn có gì đó. Hơn nữa thứ này còn có khả năng tạo ra sóng gió và ảnh hưởng rất lớn. Nếu không Phát Thanh Khủng Bố cũng đâu phát nhiệm vụ này cho chúng ta.


- Hơn nữa, nếu như chỉ đơn giản là vi khuẩn bị rò rỉ thì với tính cách lười quản chuyện của Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ không quan tâm. Vi khuẩn rò rỉ có thể sẽ gây ra ảnh hưởng lớn vào thời cổ đại, thời Trung Hoa Dân Quốc, ở lúc mới xây dựng đất nước, thế nhưng Nam Kinh cũng không phải vùng núi. Ở khu vực miền núi tỉnh Giang Tô này, nếu phát hiện có nghi ngờ vi khuẩn rò rỉ thì các lực lượng quốc gia sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến khu vực này để xem xét và xử lý hậu quả. Về cơ bản sẽ không xuất hiện loại ảnh hưởng to lớn.


- Nếu chỉ là chuyện mà chính phủ có thể giải quyết và xử lý thì Phát Thanh Khủng Bố sẽ không vẽ rắn thêm chân mà phát nhiệm vụ hiện thực này cho chúng ta. Cho nên, những chuyện trong viện nghiên cứu có thể chỉ có thính giả mới dễ dàng giải quyết.


- Lùi lại một vạn bước mà nói, nhiệm vụ của chúng ta là phải giải quyết chuyện đó. Còn chuyện rò rỉ vi khuẩn mà anh lo lắng thì Phát Thanh Khủng Bố nhất định sẽ tính toán kỹ lưỡng. Dù có chuyện gì ầm ĩ liên quan đến mạng người thì cũng không thể tính vào nhân quả của chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn động mạch chủ lại, cho dù các nhánh sông còn lại có vỡ đê làm vỡ tung mái nhà, khiến người chết đuối, đối với chúng ta mà nói, cũng xem như lập công ở chỗ Phát Thanh Khủng Bố.


Thật ra, có một điều Tô Bạch không nói, sao Phát Thanh Khủng Bố có thể coi mạng người là mạng được?


Chương 651

Bình Luận (0)
Comment