Chương 655
Sự Thật 2
Có đủ cho hắn dùng không?
Đây là điều Tô Bạch lo lắng nhất.
Một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện ở khóe miệng Ninh Thành. Nụ cười này lọt vào mắt Tô Bạch, trong đầu Tô Bạch đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ, bóng dáng hắn trực tiếp bóp lấy cổ Ninh Thành rồi đẩy cả người anh ta vào tường.
- Họ hoàn toàn không sử dụng mẫu máu để nghiên cứu, phải không?
Đây là câu hỏi của Tô Bạch.
Ninh Thành rất thẳng thắn gật đầu.
Sắc mặt Tô Bạch lập tức trở nên âm u. Rốt cuộc lúc này hắn cũng đoán ra được tại sao Phát Thanh Khủng Bố lại cử thính giả đi giải quyết chuyện này, lại còn phái hai vị thính giả có thâm niên.
Bởi vì rất có thể trong viện nghiên cứu dưới lòng đất này không tồn tại cái gọi là mẫu máu.
Đó không phải là một mẫu máu. Vậy máu tươi dùng để làm thí nghiệm đã chảy ra từ đâu?
- Hơn nữa…
Ninh Thành bị Tô Bạch bóp tới mức nghẹt thở, giọng điệu không trôi chảy nhưng cũng không có chút sợ hãi nào.
- Viện nghiên cứu này bị đóng cửa năm 44.
Năm 44?
Năm 1944?
Người Nhật đầu hàng vào năm 1945. Vì vậy lý do đóng cửa viện nghiên cứu này không phải vì Nhật Bản phải ngừng nghiên cứu sau khi đầu hàng.
Mà chính là có nguyên nhân khác!
Căn phòng chìm vào im lặng, Tô Bạch hít sâu một hơi, không khí dưới chân núi vào đêm khuya rất mát mẻ nhưng Tô Bạch lại cảm thấy ngực nóng lên.
Tô Bạch buông Ninh Thành ra, bàn tay anh ta nhẹ nhàng xoa cổ mình, kinh ngạc nhìn Tô Bạch.
- Không phải cậu đang sợ đấy chứ?
- Ha ha.
Trên khóe miệng Tô Bạch nở một nụ cười nhạt.
Sợ.
Tại sao hắn lại phải sợ chứ?
Cho dù có nhiều mẫu máu Vampire, cho dù có trân quý đến mấy thì sao bằng một Vampire cao cấp có thể còn sống đâu đó quanh đây được?
Cho dù một vại máu của Vampire cao cấp cũng không thể so sánh với một Vampire cao cấp thoi thóp sắp chết, thậm chí còn không sánh bằng một bộ thi thể hoàn chỉnh của nó.
Giữa hai thứ chính là khoảng cách lớn như thế!
Hơn nữa Tô Bạch không có gì phải sợ hãi.
Lần này có Mập Mạp, Gia Thố và Hòa Thượng giúp đỡ mình áp trận, cho dù Mập Mạp có rất nhiều khúc mắc trong lòng nhưng nếu anh ta đã đến, đã nhận nhiệm vụ thì đến lúc đó, Tô Bạch thật sự gặp được kỳ ngộ lớn, Mập Mạp cũng không có khả năng bình chân như vại mà nhất định sẽ xông vào giúp Tô Bạch một tay.
Chỉnh trang lại quần áo xong, Tô Bạch đứng ở cửa. Trước mặt là công trường đang xây dựng với những đội thi công chuyên nghiệp, hiệu quả hẳn là cao hơn nhiều so với Lục Đinh Lục Giáp Trận của Mập Mạp, đoán chừng khoảng nửa tiếng nữa là xong rồi.
Hơn nữa có một vòng công trường làm lá chắn, Tô Bạch và những người khác có thể dễ dàng tiếp xúc với viện nghiên cứu dưới lòng đất, không cần lo lắng bên ngoài hang động bị người ta phát hiện và quấy rầy.
Thực ra phương thức này cũng được một số kẻ trộm mộ chuyên nghiệp sử dụng, đầu tiên chúng bao bọc một mảnh đất với danh nghĩa phát triển bất động sản, sau đó dùng một vòng xây dựng khí thế ngất trời để che mắt mọi người, ở giữa thì bắt đầu hoạt động trộm mộ. Tương tự như trong tiểu thuyết phim ảnh Mạc Kim hiệu úy, đã sớm bị đào thải ở thời đại này.
- Cho tôi hỏi một câu được không? - Ninh Thành đi đến bên cạnh Tô Bạch.
- Anh hỏi đi.
- Cậu cho rằng máu trong người tôi rất ghê tởm ư?
Trong lúc Ninh Thành nói chuyện, anh ta nhẹ nhàng cào lên mu bàn tay mình, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Tô Bạch lắc đầu.
- Nó khiến tôi cảm thấy khá hưởng thụ.
- Xem ra chúng ta thật sự không phải người cùng một con đường.
Tô Bạch hiểu được tâm tình của Ninh Thành. Huyết thống Vampire của anh ta là vết sẹo mà Ninh Thành không muốn nhớ lại, đó là những trang giấy đau đớn nhất trong cuộc đời anh ta. Vì vậy anh ta hận huyết thống của mình, hận nó khiến anh ta thành ra thế này.
Có lẽ anh ta thật sự chán ghét nó, cho nên mới có tâm thái khao khát được giải thoát, Phát Thanh Khủng Bố cũng không có ý định để anh ta vào thế giới chuyện xưa và trở thành một thính giả. Một người mà bản năng sinh tồn bị dập tắt và mong chờ cái chết, nếu vào Phát Thanh Khủng Bố thì có tính chuyện xưa gì chứ? Có thể có ý nghĩa gì đây?
Giữa hai người tồn tại một loại im lặng, quả thực với mối quan hệ giữa hai người thì dường như im lặng là cách tốt nhất để hòa hợp. Ngay cả khi cả hai đều là Vampire thì cũng hoàn toàn không có cái gọi là đồng hương gặp gỡ đồng hương hai mắt rưng rưng trong khu vực phương đông vốn dĩ rất ít Vampire.
Sớm hơn dự kiến một chút, một anh chàng mặc đồ công nhân nhưng lại là người da đen chạy đến và gật đầu với Ninh Thành.
- Ông chủ, tôi đã đào xong rồi.
Ninh Thành hơi kinh ngạc, ánh mắt quét qua đồng hồ điện tử treo trên tường.
- Nhanh vậy ư?
Thuộc hạ người da đen liếc qua Tô Bạch, sau đó giải thích.
- Ba người kia đã giảm bớt phương án thi công của chúng tôi. Hiện tại chúng tôi mới chỉ đào được một cái động đơn giản, chỉ có thể cho hai người đi qua.
Ninh Thành gật đầu.
- Tôi biết rồi.
Nói xong Ninh Thành bước ra khỏi phòng, Tô Bạch đi bên cạnh anh ta.
- Chỉ đào một lối nhỏ như vậy, có vấn đề gì không? - Ninh Thành hỏi.
Nói cho cùng anh ta cũng không phải thính giả nên cũng không hiểu được thính giả.
- Đủ cho chúng ta vào là được rồi.- Tô Bạch đáp. - Kế hoạch trước đây của anh là gì?
Trên người gã da đen kia rõ ràng mang theo mùi máu tươi, hiển nhiên trên tay cũng từng giết người, hơn nữa trong công trường này có rất nhiều người, không hề giống những công nhân thuần túy mà lại giống những tên lính đánh thuê.
Có thể tưởng tượng được lúc trước Ninh Thành nói muốn nổ tung ngọn núi này không phải chỉ là nói cho có. Thế nhưng bộ đồ phòng hộ hóa học trong phòng cũng đã giải thích được chuyện Ninh Thành vốn định dẫn theo những tên lính đánh thuê này xuống viện nghiên cứu.
Mà sau cùng “đoàng” một tiếng nổ rớt, hẳn là động tác sau cùng, anh ta đơn giản là muốn quay về viện nghiên cứu kia nhìn qua, hoặc là có thứ gì đó anh ta cần xác nhận, hoặc không nỡ?
Tô Bạch không biết nhưng có một điều hắn biết rất rõ, dẫn một đội lính đánh thuê nhiều màu da khác nhau đến Nam Kinh và đến thủ phủ của tỉnh Giang Tô, cái giá mà Ninh Thành phải trả trước đó và sau này sẽ tiếp tục tăng lên tới mức không thể tưởng tượng được.
Xét cho cùng Nam Kinh có địa vị chính trị đặc biệt, trong mắt hầu hết người dân Trung Quốc thì nó tương tự với thủ đô thứ hai, nước cộng hòa sẽ không bao giờ cho phép lính đánh thuê do một lực lượng tư nhân đứng đầu xuất hiện ở nơi này, càng không chấp nhận bọn họ gây chuyện ở đây. Có lẽ tạm thời không ai biết chuyện nhưng cũng không thể giữ được bao lâu. Sau đó sẽ là cơn thịnh nộ lôi đình của nước cộng hòa, tức giận không phải bởi vì viện nghiên cứu không nộp lên quốc gia mà đám lính đánh thuê này đã chạm đến vảy ngược của nước cộng hòa.