Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 656 - Chương 656 Người Nhật Bản… Còn Sống

Chương 656

Người Nhật Bản… Còn Sống


Đương nhiên Ninh Thành biết rõ tập đoàn tài chính ngầm do anh ta điều hành nhất định sẽ bị xóa sổ dưới cơn giận dữ của nước cộng hòa nhưng bản thân anh ta cũng không quan tâm, thêm nữa tính mạng của anh ta còn chưa đến nửa năm, thực ra anh ta cũng xác định mình sẽ chết trong chuyến đi tới viện nghiên cứu này.


Mập Mạp, Gia Thố và Hòa Thượng đứng bên một cái hố sâu tương tự như một cái vòng thép, máy móc và công nhân khai quật xung quanh đã được sơ tán, chỉ còn khoảng chín người còn đứng đó.


Bọn họ là ai, đương nhiên Mập Mạp phân biệt được.


Vốn dĩ kế hoạch của Ninh Thành là đào một lối đi rộng rãi hơn vào trong hang động, dù sao anh ta cũng định sẽ dẫn một tiểu đội lính đánh thuê đi xuống. Đồng thời anh ta cũng sẽ mang theo trang bị cần thiết, nhưng lại bị đám người Mập Mạp ngăn cản. Đối với thính giả mà nói thì chỉ cần có một khoảng trống đủ để thông qua khe hở mà đi xuống là được.


- Các anh tiến hành kế hoạch rút lui. - Ninh Thành nhìn đám lính đánh thuê xung quanh rồi ra lệnh, mặc dù không quá chắc chắn nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng vào phán đoán của mình. Có bốn người trước mặt này thì tiểu đội lính đánh thuê của anh ta không cần phải tiếp tục hành động.


Không cần phải làm gì, chỉ cần tới đây nhàn rỗi như đi du lịch mà vẫn lấy được tiền, đám lính đánh thuê dứt khoát xoay người rời khỏi đây, chuẩn bị thu dọn đồ đạc thực hiện kế hoạch rút lui.


Mập Mạp nhìn thoáng qua Ninh Thành, anh ta cũng biết Ninh Thành sẽ đi cùng nhưng không nói gì. Mặc dù Ninh Thành không phải là thính giả nhưng năng lực cũng miễn cưỡng được coi là thính giả cấp thấp, cũng không tính là vướng víu gì, hơn nữa viện nghiên cứu này cũng chỉ có anh ta là đã từng tới.


Tô Bạch là người đầu tiên xuất phát, một tay hắn nắm lấy vách tường và trượt thẳng xuống, vách tường được làm bằng các thanh thép có lớp chống đỡ, còn việc liệu nó có vững chắc và hắn có bị chôn sống hay không thì Tô Bạch cũng không lo lắng lắm.


Viện nghiên cứu của Nhật Bản phải có lối ra trên mặt đất, chẳng qua Ninh Thành cũng không biết ở đâu, vì vậy anh ta chỉ có thể đào ở một vị trí tương tự như trong trí nhớ của mình. Sau khi xuống đến đáy, việc tìm lối ra trên mặt đất sẽ dễ dàng hơn, ngay cả khi Nhật Bản đã phong tỏa thì cũng phải có lối ra ngoài chứ.


Đã từng đi xuống bên dưới biển sâu, cho nên lúc này đối với nhóm Tô Bạch thì đây thực sự không phải là một nơi nguy hiểm.


Sau khi trượt xuống chưa đầy 20 mét, Tô Bạch đã rơi xuống vực, dưới chân có một bức tường bê tông, đương nhiên người Nhật không xa xỉ đến mức dùng sắt thép chế tạo tường như trong phim Chiến tranh giữa các vì sao.


Tô Bạch hơi tụ lực, một quyền đánh ra ngoài, bức tường bê tông dưới chân bị đấm xuyên qua, hắn dùng hai tay đập nát thêm vài miếng xi măng để thông một đường cho Mập Mạp ra vào thoải mái, làm xong Tô Bạch mới nhảy xuống.


Chuyện lần này, ít nhất thì nhìn trước mắt, Tô Bạch mới là người có lợi nhiều nhất. Mập Mạp, Hòa Thượng và Gia Thố chỉ là “giúp đỡ hữu nghị” mà thôi. Bọn họ có thể đi theo hắn đến đây đã xem như “hết lòng quan tâm giúp đỡ” trong vòng thính giả, việc đứng ra mở đường đương nhiên là phải do Tô Bạch đảm nhận.


Bên trong bức tường xi măng là một môi trường tương tự như đường tàu điện ngầm, không gian không rộng lắm, xem ra hẳn là con đường vận chuyển. Trên tường có một tấm bảng "nghiêm cấm lửa". Tất nhiên tấm bảng đó được viết bằng tiếng Nhật chứ không phải tiếng Hán, nhưng tiếng Hán có rất nhiều điểm tương đồng nên Tô Bạch nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được.


- Bụp...


Mập Mạp là người thứ hai đi xuống, anh ta rất dứt khoát đặt mông xuống rồi trượt vào bức tường xi măng. Chắc là do Tô Bạch mở đường phía trước nên anh ta cũng không quá cẩn thận, nếu như bên dưới thật sự có nguy hiểm gì thì Mập Mạp không tin Tô Bạch sẽ bị giết một cách lặng yên không một tiếng động.


- Quần mới mua.


Mập Mạp buồn bực lẩm bẩm.


Bốn phía là một mảng đen kịt nhưng khi Mập Mạp xuống, hai lòng bàn tay anh ta xòe ra, hai nhóm vật thể giống như ma trơi bay lên soi sáng cho Mập Mạp.


Hòa Thượng cũng đi xuống,


Tiếp theo là Ninh Thành.


Gia Thố là người cuối cùng, để đảm bảo an toàn thì Ninh Thành không thể là người cuối cùng đi xuống. Mặc dù Hòa Thượng nói Ninh Thành không có ý gì khác nhưng cả bốn người họ đều là người có thâm niên sống sót trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh nên tâm lý phòng ngừa vẫn còn.


- Qua đó.


Tô Bạch chỉ về một hướng. Hắn là người đầu tiên đi xuống nên có thời gian quan sát lâu nhất. Đằng sau hướng ấy là vị trí lối ra, đi về phía đó, con đường hướng lên trên hẳn là có thể đi tới lối ra trên mặt đất, mà một phương hướng khác, chắc hẳn có thể đi sâu vào bên trong khu vực viện nghiên cứu.


- Chất lượng không khí bên đó hơi kém một chút nhưng không vấn đề gì.- Mập Mạp quan sát hai ngọn lửa của mình rồi xác nhận.


Năm người bắt đầu cùng nhau đi sâu vào hướng kia, phía trước là một góc ngoặt, nhìn xa xa có thể thấy cửa ra vào, cửa kính mỗi phòng giống nhau, hẳn là phòng thí nghiệm chứ không phải ký túc xá.


Khi năm người vừa đi đến góc thì đèn led bỗng nhiên sáng lên.


Phát sáng một cách rất đột ngột, không hề có dấu hiệu nào.


Phía trước thế mà có một vài người lính Nhật trong quân phục và áo khoác trắng đi tới.


Ở phía sau cũng có một nhóm tuần tra Nhật Bản đi tới với quân hàm đeo trên vai.


Ngay cả xung quanh vẫn có những cuộc trò chuyện bằng tiếng Nhật phát ra liên tục.


Phía dưới,


Làm sao còn có người Nhật còn sống?


- Có phải là ảo giác không?


Tô Bạch là người đi đầu tiên nên lúc này hắn cũng dừng lại. Thế nhưng Tô Bạch không hoảng sợ. Trong thế giới chuyện xưa, Tô Bạch đã từng trải qua những tình cảnh kỳ quái hơn thế này, hơn nữa ở đây không phải chỉ có một mình hắn, phía sau hắn còn có hai tăng nhân và một đạo sĩ. Hòa Thượng và Mập Mạp là những người chuyên về mấy loại quỷ thần Huyễn Tượng Chi Thuật này. Mặc dù Gia Thố tu luyện thuật La Hán luyện thể nhưng dù sao cũng là cao tăng Mật Tông, nói anh ta chỉ biết chém giết chứ không biết bản lĩnh thuật pháp thật sự của Mật Tông thì ai tin?


Nhờ ba người phía sau mà lúc này Tô Bạch thực sự cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.


Đôi mắt Hòa Thượng hơi nheo lại, giữa lông mày lóe lên một tia sáng chói vàng.


Hai tay Mập Mạp nắm Thanh Diệp, quét qua lông mi của mình sau đó mở mắt ra, dùng cách “khai nhãn” để quan sát cảnh tượng trước mắt một lần nữa.


Nói một cách đơn giản thì hai người này đang mở thiên nhãn.


Hòa Thượng và Mập Mạp đã ra tay, Gia Thố cũng không cần vẽ rắn thêm chân nữa. Thực ra anh ta luôn đặt sự chú ý lên người Ninh Thành. Sau khi Ninh Thành đi xuống thì cả người anh ta trở nên rất âm u, xem ra quay lại chốn cũ khiến kí ức đó lại hiện lên một lần nữa, đương nhiên tâm trạng sẽ không quá tốt rồi.


- Không phải là ảo giác đơn giản đâu. - Lúc này Hòa Thượng mới nói, sau đó liếc mắt nhìn Mập Mạp một cái, thấy Mập Mạp khẽ gật đầu, hiển nhiên là tán thành ý kiến của anh ta.


Chương 656

Bình Luận (0)
Comment