Chương 663
“Người Thân” Của Tô Bạch? 1
Thế nhưng, hoài niệm dù sao cũng chỉ là hoài niệm, và xúc động dù sao cũng chỉ là xúc động mà thôi, điều này cũng giống như lúc còn nhỏ ngồi ở trước xưởng phim ngoài trời xem phim kháng Nhật, các thôn dân vừa xem vừa mang tinh thần quần chúng kích động, chửi mắng chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản, chửi Nhật Bản nhỏ bé, chỉ hận không thể xách búa, cầm cuốc trong nhà, lập tức chạy đến đảo Nhật Bản giết chết tướng địch, nhưng sau khi bộ phim kết thúc, sáng ngày thứ hai, các bạn nhỏ nên đi học thì đi học, người lớn nên ra đồng thì ra đồng.
Cuộc sống, vẫn phải tiếp tục.
Bởi vì bốn người Tô Bạch biết rõ, Phát Thanh không thể bắt chẹt được Ninh Thành, nhưng bọn họ cũng không phải Ninh Thành, cho dù là khi Tô Bạch phát bệnh, trong đầu cũng đâu một lòng một dạ muốn đi tìm đường chết, nếu như anh đã muốn sống, và nếu anh muốn tiếp tục sinh tồn, vậy anh không thể nhảy thoát khỏi lòng bàn tay của Phát Thanh.
- Kỳ lạ thật.
Gia Thố là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh từ trong loại cảm xúc bi thương này, ngay lập tức phát hiện ra một vấn đề: - Nếu hệ thống đông lạnh ở nơi này đã hỏng rồi từ lâu rồi, vậy nhiều năm như vậy qua đi, tại sao nhiệt độ ở nơi này vẫn thấp như vậy.
Lúc này, sắc mặt của Tô Bạch cứng ngắc, đúng vậy, hệ thống đông lạnh đã sớm hỏng rồi, hơn nữa người Nhật Bản đã đóng cửa sở nghiên cứu này từ năm 1944, cho dù sau khi Nhật Bản nhỏ bé đóng cửa sở nghiên cứu này, thật sự vẫn còn ngu ngốc tiếp tục cung cấp điện cho sở nghiên cứu, nhưng năm 1945, Nhật Bản đã đầu hàng, sở nghiên cứu này rất rõ ràng đã bị người Nhật Bản cố tình che giấu, Tô Bạch cũng không tin, sau khi Nhật Bản đầu hàng, người Nhật Bản còn có thể có khả năng tiếp tục lén lút cấp điện cho sở nghiên cứu dưới chân Tử Kim Sơn, ngay dưới lăng tẩm của người lập quốc Trung Sơn này.
Mà những thi thể tồn tại ở nơi này, không đến mười nghìn thì cũng bảy, tám nghìn, hệ thống đông lạnh đừng nói ngắt bảy mươi năm, cho dù chỉ là ngắt một tháng, hay thậm chí là nửa tháng, thì thi thể ở nơi này cũng sẽ lập tức phát mùi thối nát, bởi vì những thi thể này dường như cũng không được xử lý đặc biệt như những quan tài của quý tộc cổ đại. Người Nhật Bản lúc đầu cũng chỉ coi những thi thể này là vật phẩm tiêu hao thực nghiệm một lần, nên hiển nhiên cũng không có khả năng phí hơi sức nhiều như vậy.
Mập mạp xoa gương mặt béo phì của mình, trong tay xuất hiện một cái túi nhỏ, trong túi đựng những vật tương tự với quân cờ vây. Đây là pháp khí mà anh ta thường dùng khi bày trận, được rồi, có thể miễn cưỡng gọi là pháp khí.
Hòa thượng đứng phía sau mập mạp, anh ta biết mập mạp định làm gì, lúc này cũng không nói lời nào, mà trực tiếp ngồi khoanh chân, áo cà sa vắt ngang trước người, miệng niệm kinh Phật, những tiếng Phật oai nghiêm bay ra, đây là đang trợ giúp mập mạp quét sạch toàn bộ ảnh hưởng xung quanh.
Trước đó mập mạp tự chặt ba tấc hồn mạch, chắc chắn đã nguyên khí đại thương, lúc này giúp anh ta sắp xếp pháp trận này, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Thiên Quân tại thượng, tung quẻ bắc đẩu.”
Những quân cờ bị mập mạp vung ra, rơi xuống mặt đất bất động, ngược lại trông giống như dính thật chặt lên mặt đất.
Tô Bạch và Gia Thố lùi lại cách một đoạn, để lại đủ không gian bày trận cho mập mạp và hòa thượng.
Sau chừng một phút, mập mạp đã bày xong trận pháp, sau đó, ngón tay phải chỉ một cái, làm ra một động tác dẫn nước.
Lúc này, trong trận pháp bốc lên một làn khói đen, khói đen này loạn mà không tán, dường như mang theo một loại sức sống trời sinh.
Gia Thố lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh. Mà Tô Bạch cũng lập tức rùng mình.
Tuy rằng cả hai đều không am hiểu về trận pháp, nhưng bản thân Tô Bạch có huyết thống cương thi, còn Gia Thố dù sao cũng xuất thân từ Mật tông, đều biết một đường khói đen này chính là thi khí, hơn nữa, còn là thi khí mang theo hoạt tính!
Trên thi thể của người sau khi chết, hiển nhiên sẽ xuất hiện thi khí, thường mà nói, thì thi khí sẽ không ngừng tiêu tan cùng với sự mục ruỗng của xác thịt, cuối cùng bụi lại về bụi, đất lại về đất cùng với xác thịt.
Thế nhưng, thi khí mang hoạt tính, thì lại chỉ có cương thi mới có!
Cái gọi là ma thổi đèn (Quỷ Xuy Đăng), thực ra cũng mang theo ý nghĩa này.
Thi khí đối với cơ thể người hiển nhiên có hại, nhưng chỉ cần không phải đột nhiên bật mở quan tài bị bịt kín mấy chục năm, sau đó anh lại vừa vặn rướn cổ vào trong hít mạnh một hơi giống như hút thuốc, bằng không cũng sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn. Cơ thể người cũng không yếu ớt như vậy. Ở Trung Quốc hiện tại, người dân ở không ít các thành phố lớn ngày ngày đều hít khói bụi nồng nặc, nhưng vẫn là cuộc sống, người đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm.
Nhưng nếu thi khí biến thành sống, vậy thì vấn đề lại lớn rồi. Đầu tiên thi khí biến sống có nghĩa là nguồn gốc của thi thể, cũng chính là cỗ thi thể đó sẽ thức tỉnh, đồng thời, thi khí phát triển mạnh lên cũng sẽ không còn “lấy đức trị dân” như khói bụi đó nữa, mà là sẽ chủ động xâm nhập vào cơ thể của một vài vật sống ở xung quanh, để phá hoại, để tiêm nhiễm, nhẹ thì khiến anh bị xui xẻo quấn người, phá hỏng vận mệnh của anh, nặng thì trực tiếp mắc bệnh nguy kịch.
Mà thi thể sinh ra hoạt tính cũng sẽ “thổi tắt” ánh nến, đây cũng là cách thức báo động trước cho người trộm mộ, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần thi thể ở trước mặt mình không biết thành bánh chưng, vậy cho dù là đồ ngọc ở trong lỗ đít của thi thể, thì bọn họ vẫn có thể moi ra mà không chịu chút áp lực tâm lý nào. Lúc trước, khi quân phiệt Tôn Điện Anh đào mộ của Từ Hi, bà ta cũng bị những binh lính đó gắng sức moi móc mọi thứ ở bên trong ra.
- Thi khí nhiều hoạt tính như vậy, tại sao lại không thi biến?
Mập mạp có hơi nghi ngờ, sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn lên trên: - Những thi thể này vẫn chưa mọc lông, thi khí sống nhưng không loạn, đây chắc hẳn là kết quả ban phúc của cụ Trung Sơn đây mà.
Hòa thượng gật đầu tỏ vẻ tán thành sâu sắc: - A di đà phật, chắc hẳn là như vậy, lăng của cụ Trung Sơn an táng ở nơi này, chắc hẳn là có hiệu quả như vậy đấy. Những người này, khi còn sống đã rất đáng thương, nếu như chết đi còn hóa thành cương thi, không vào được luân hồi, thì thật đáng thương quá, ngã phật từ bi, cụ Trung Sơn đại công đức.
Lúc này, cơ thể của Tô Bạch từ từ cứng ngắc và khô héo, đôi mắt cũng phát ra ánh sáng xanh lục yếu ớt, hiện tại, hắn đang chuyển đổi thành trạng thái cương thi. Lúc này, hắn cảm giác rõ ràng có một nguồn áp lực từ phía trên đỉnh đầu mình, mang theo khí tức công bằng và tốt lành, đang trấn an mình, khuyên nhủ mình, hóa giải lệ khí trong lòng mình.
Trước đó, Tô Bạch cũng không có loại cảm giác này, bởi vì hắn không hóa thành trạng thái cương thi, nhưng một khi chuyển sang trạng thái cương thi, loại cảm giác này lập tức trở nên rõ ràng hơn hết.
Hắn cũng ngẩng đầu, trên đỉnh đầu là vị trí lăng tẩm của Trung Sơn.